Những câu hỏi này của Chu Dương đã khiến đám người nhà của Chu gia hoàn toàn sững sờ.
Đúng vậy, những lập luận mà Chu Dương nói gần giống với những lý do của đại trưởng lão.
Hơn nữa, lập luận này lúc trước đã được công nhận bởi đám người Chu gia.
Bây giờ lập luận này xuất phát từ trong miệng Chu Dương, tại sao lại có cảm giác có gì đó không ổn?
"Các người hoàn toàn có thể vượt qua tôi, tôi chỉ mới tu luyện ba năm, còn các người thì có thời gian tận hai mươi năm, hẳn là có thể bồi dưỡng được mấy chục tối thượng hoàng đế mới, đúng không?”
"Nhưng các người không làm được, lí do là gì đây?”
"Đương nhiên, lý do tại sao như vậy thì cũng không quá quan trọng, quan trọng là chuyện này không thể trách tôi được, tôi oán hận các người, cho nên muốn tìm các người để trả thù, nhưng các người lại không có năng lực phản kháng, đây chính là lỗi của các người, phải không?”
Lời nói của Chu Dương khiến đại trưởng lão không nói nên lời.
Bởi vì những câu này, chính là một bản sao của những gì ông ta vừa nói.
"Cái này, cái này…", đại trưởng lão lắp bắp kinh hãi, cố gắng giải thích.
Nhưng rõ ràng, lời giải thích của ông ta lại rất nhạt nhòa và không có chút áp lực nào.
"Nếu đã quyết định như vậy thì Chu gia nhà các người hãy chờ đợi bị tiêu diệt đi, các người muốn tôi ra tay hay là bản thân các người tự hành động?”
"Dù sao thì tôi nghĩ kết quả đều giống nhau, cho nên mọi người cũng không cần phải làm to chuyện không vẻ vang này làm gì đúng không?”
Chu Dương nở một nụ cười bình thản.
Nhưng những gì anh nói khiến đám người của Chu gia đều rùng mình.
Không cần phải làm to chuyện không vẻ vang này cho nên chúng tôi phải tự sát sao?
Cậu đúng là biết cách tiết kiệm rắc rối đó!
Chu gia sao có thể đồng ý những chuyện như vậy!
Nhưng nếu bọn họ không đồng ý thì bọn họ cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào.
Trêи khuôn mặt của mỗi người lộ ra vẻ kinh hãi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Chu Dương, thậm chí không dám thở mạnh.
Mấy người vừa nãy còn đang tưởng tượng có thể cười nhạo Chu Dương, bây giờ đều đã bị dọa đến mức ướt cả đáy quần.
“Xem ra các người không có gì để nói, dường như cũng không có ý định tự ra tay, vậy thì tôi chỉ có thể phiền đến tôi thôi”, Chu Dương vừa nói vừa giơ một tay lên.
Một luồng áp bức nhàn nhạt tụ lại trêи tay anh, từ từ bao phủ toàn bộ Chu gia.
Đứng trước khí thế mạnh mẽ này, đám người của Chu gia cũng đã nhận ra đâu là sức mạnh thực sự.
Chu Dương chỉ một tay giơ lên, nhưng nhìn bàn tay giơ lên giữa không trung của anh, mọi người đều cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Những người bình thường có thực lực yếu hơn vừa mới cảm nhận được luồng áp bức này liền ngất xỉu.
Ngay cả người mạnh ở trình độ tông sư võ giả lúc này cũng toát mồ hôi lạnh, cảm giác tay chân không thể nào khống chế được.
Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, bây giờ xem ra không còn cách nào khác.
Chỉ có thể cắn răng chiến đấu cho đến chết!
"Xuất phát, trận pháp bảo vệ gia tộc…", câu nói của đại trưởng lão vừa mới nói được một nữa, thì bị ngăn lại.
Là Chu Hằng Thiên.
Ông lao tới ngăn cản tiếng hét của đại trưởng lão, tay còn lại nắm lấy tay Chu Dương trêи không trung.
Khóe miệng Chu Dương lộ rõ sự giễu cợt, nhìn Chu Hằng Thiên và nói: "Ông có lời muốn nói ư?”
Người đàn ông này là bố của anh, một nửa dòng máu của bản thân anh cũng chính là của người đàn ông này.
Mặc dù anh không có ấn tượng gì tốt với Chu Hằng Thiên, nhưng phải thừa nhận rằng khi nhìn vẻ mặt chưa từng thấy này của Chu Hằng Thiên, khuôn mặt có chút thân thuộc, trong lòng Chu Dương vẫn hơi dao động.
Có thể đây chính là sức mạnh của quan hệ huyết thống.
Nhưng người đàn ông này, có từng coi anh là người nhà không?
Chu Dương thờ ơ nhìn về phía Chu Hằng Thiên.
Ánh mắt của Chu Hằng Thiên rất bình tĩnh, yên lặng nhìn Chu Dương, sau đó nói: "Xin lỗi".
“Tôi không cần lời xin lỗi của ông!”, Chu Dương hơi nóng nảy.
Cắt ngang hành động của anh chỉ vì muốn nói điều này?
“Nghe bố nói xong đã!”, Chu Hằng Thiên dường như cảm nhận được Chu Dương đang rất giận dữ.
"Nghe này, Dương Nhi, dù con có nói gì, thì hôm nay bố đều sẽ gọi con là Dương Nhi, đương nhiên, đây cũng có thể là lần cuối cùng bố gọi con như vậy!”
"Cả Chu gia đều phạm phải sai lầm, tất nhiên, người có lỗi nhất trong chuyện này là bố”.
"Hồi bố còn trẻ bồng bột, cho rằng quyền lực là tất cả, chỉ cần bố hoàn toàn kiểm soát được Chu gia, thì bố có thể có tất cả mọi thứ, đương nhiên đến lúc đó có thể cho hai mẹ con của con một cuộc sống tốt đẹp".
"Nhưng bố đã nhầm, tranh giành quyền lực là một trò chơi lâu dài, mỗi ngày bố đều phải chiến đấu, thật ra không ai có thể nắm quyền lực mãi mãi, trừ khi con không quan tâm đến nó".
"Đương nhiên, bố nói những lời này không phải vì lợi ích của bản thân, có một điều bố không thể tha thứ được, phải thừa nhận rằng năm đó khi bố đuổi mẹ con khỏi Chu gia, thật ra lúc đó bố cũng không quá coi trọng bà ấy”.
"Bởi vì bố nghĩ đàn ông nên tham vọng, phụ nữ và con cái chỉ là gánh nặng mà thôi”.
"Là bố đã lựa chọn quyền lực, tất nhiên, chính môi trường của Chu gia đã tạo nên nhân cách này của bố, bố phải thừa nhận rằng con và mẹ của con đã phải chịu đựng khổ sở trong những năm qua”.
"Hai người không làm gì cả, đương nhiên cũng không có một chút lỗi lầm nào, đều là lỗi của Chu gia, hơn nữa khi đó bố còn trẻ lại rất kiêu ngạo không hiểu chuyện”.
"Nhưng Chu Dương này, cho dù như vậy, bố vẫn hy vọng con có thể đồng ý với bố một chuyện, hãy cho Chu gia một con đường sống”.
"Đúng là bởi vì Chu gia không có chút tình người nào, nên bố mới cầu xin con có thể buông tha cho Chu gia, nếu con giết hết tất cả mọi người trong gia tộc, vậy thì con có khác gì so với đám người đó?”
Chu Hằng Thiên nói hết một mạch, dường như sợ bị Chu Dương cắt ngang giữa chừng, cho nên ông nói rất nhanh, hơn nữa cảm xúc cũng vô cùng kϊƈɦ động.
Có thể thấy những lời này đều là từ đáy lòng của ông, ngay cả Chu Dương lúc này cũng cảm thấy dao động.
"Chu Dương, Chu gia là một gia tộc máu lạnh, nhưng bọn họ đều là người thân của con, bọn họ cần con thay đổi bọn họ, chứ không phải là giết hết toàn bộ người trong gia tộc".
"Mặc dù bố không đủ tư cách làm bố, nhưng con hãy coi tất cả những điều này như một lời dạy dỗ của bố mình”.
"Nếu có điều gì khiến con không hài lòng, nhất định phải làm gì đó để nguôi ngoai cơn tức giận của con, vậy thì hãy cứ để bố làm”.
"Để cho cái người có tội lớn nhất, cũng là người máu lạnh nhất, một gia chủ không có tình người nhất trong toàn bộ Chu gia này, để bố gánh chịu hết mọi thứ”.
Chu Hằng Thiên nói xong, liền thả tay đang nắm tay Chu Dương ra, chậm rãi lui về phía sau hai bước.
Chu Dương mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Toàn bộ Chu gia cũng chìm trong im lặng, không biết có phải là do bọn họ không phản ứng gì với những gì Chu Hằng Thiên nói hay không, hay là bị sốc trước những lời vừa rồi của Chu Hằng Thiên.
Nói tóm lại, bầu không khí xung quanh lúc này đột nhiên bí bách ngột ngạt đến cực độ, trái tim của Chu Dương run rẩy hoảng hốt.
Tại sao lại hoảng hốt?
Bởi vì không biết Chu Hằng Thiên lấy từ đâu ra một con dao găm, sau đó nhìn Chu Dương với ánh mắt không đành lòng.