“Mười phần trăm cổ phần? Ông điên à Lâm Chí Cương!”, Lâm Tử Ngọc đứng dậy đập bàn.
Hiện tại định giá của công ty Danh Dương có lẽ rơi vào khoảng năm trăm tỷ, thì mười phần trăm của năm trăm tỷ là tròn năm mươi tỷ.
Lâm Chí Cương yêu cầu số tiền phí thanh toán cho việc nuôi dưỡng cô lại cao tới năm mươi tỷ.
“Chuyện này tuyệt đối không được!”, Lâm Tử Ngọc nói chắc như đinh đóng cột.
“Tôi có thể cho ông nhiều nhất là một trăm triệu, muốn mười phần trăm cổ phần ư? Đừng hòng”.
“Không được?”, Lâm Chí Cương cười khẩy.
Ông ta cũng khá nóng giận.
“Ngoan ngoãn chuyển mười phần trăm cổ phần cho tao, nếu không chuyện này chưa xong đâu!”
“Cùng lắm là tao đi tìm các công ty truyền thông, tố cáo mày, vạch trần hành vi bất hiếu này của mày, tới lúc đó giá cổ phiếu công ty Danh Dương của mày sẽ sụt giảm không ít đâu!”
Đúng là công ty Danh Dương đã niêm yết, vì vậy giá cổ phiếu có ảnh hưởng rất lớn đến công ty. Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, hiện tại công ty Danh Dương là doanh nghiệp hàng đầu của Đông Hải, nếu Lâm Tử Ngọc thật sự làm như vậy, rất có thể sẽ gây khủng hoảng cho nền kinh tế của cả thành phố Đông Hải, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người khuynh gia bại sản.
Lâm Tử Ngọc mệt mỏi nằm sấp trêи bàn: “Được, ông muốn mười phần trăm cổ phần đúng không? Vậy tôi cho ông mười phần trăm cổ phần”.
“Ông hài lòng chưa? Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa, được chứ?”
“Mày đúng là tuyệt tình nhưng tao đổi ý rồi, tao muốn hai mươi phần trăm cổ phần, mày có đưa hay không? Nếu không đưa thì hẹn gặp ở tòa án!”
Hai mươi phần trăm, trị giá một trăm tỷ.
Lần này, Lâm Tử Ngọc thật sự rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Tử Ngọc và ba người Lâm gia đồng thời nhìn ra phía cửa, một thanh niên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nho nhã lịch sự đứng ngoài cửa kính mỉm cười với họ.
Chu Dương.
Không rõ vì sao, khi nhìn thấy Chu Dương, Lâm Tử Ngọc bỗng thấy an tâm hơn.
Chu Dương đến đã giúp Lâm Tử Ngọc lấy lại ưu thế, dằn mặt bà mẹ kế và giúp Lâm Chí Cương nhận ra sai lầm của mình. Ông ta nhận ra bao năm qua đã bị bà mẹ kế dắt mũi, luôn tạo áp lực cho Lâm Tử Ngọc để cô sống trong cảnh thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ.
Sau khi nghe Chu Dương giải thích và thuyết phục ông ta đã đồng ý sáp nhập công ty của mình vào công ty Danh Dương.
Mặc dù rất không hài lòng vì chuyện này nhưng bà mẹ kế chỉ có thể im lặng vì sợ bị đuổi ra khỏi nhà.
Tiễn bà mẹ kế và Lâm Chí Cương đi xong, Lâm Tử Ngọc rất vui, quay ra phía Chu Dương vẫy tay: "Hay lắm Chu Dương”.
"Lại đây ngồi đi, để chủ tịch khen thưởng anh cẩn thận".
Nhìn động tác thuần thục của Lâm Tử Ngọc, Chu Dương lập tức như người mất hồn.
Giống quá, giống Thẩm Bích Quân như đúc.
Chu Dương lắc đầu cười, sau đó ngồi ở ghế đối diện Lâm Tử Ngọc, chỉnh trang lại âu phục rồi nói: "Thẩm tổng, đều là việc tôi nên làm, giúp đỡ cô là vinh hạnh của tôi".
Nụ cười trêи gương mặt Lâm Tử Ngọc cứng đờ lại. Cô cau một bên chân mày, nhìn Chu Dương rất khó chịu: "Anh có chuyện gì vậy? Bệnh à? Sao lại mở miệng gọi ngay Thẩm tổng?"
"Nếu anh bị bệnh thật, thì mau đi khám, đừng ở đây giả ngây giả dại với tôi".
Chu Dương cúi đầu cười gượng và nói: "Được rồi, Lâm tổng, vừa nãy do tôi lỡ miệng gọi nhầm, cô không cần so đo với tôi làm gì".
"Nhưng cô đã từng nghĩ đến việc, nếu những chuyện tôi nói đến thành sự thật thì sẽ làm thế nào chưa?"
Không sai, đây mới là mục đích Chu Dương vội vàng đến đây.
Thật ra Chu Dương chỉ tiện tay giúp Lâm Tử Ngọc giải quyết những rắc rối do bà mẹ kế gây ra.
Sớm muộn có một ngày anh sẽ cứu Thẩm Bích Quân ra, đến lúc đó, sau khi Thẩm Bích Quân trở về công ty Danh Dương, thì Lâm Tử Ngọc nên làm thế nào?
“Lâm tổng, cô cũng không cần kϊƈɦ động, tôi chỉ nói ví dụ thôi”.
“Ví dụ có một chuyện như vậy, một ngày nào đó tôi đưa về một người phụ nữ, người đó giống hệt cô, thậm chí tính cách và cách nói chuyện cũng giống cô”.
“Tôi nói tôi không bị điên, tôi nói người phụ nữ tôi đưa về tên là Thẩm Bích Quân, cô ấy mới là chủ tịch ban đầu của công ty Danh Dương, còn cô chỉ là vật thế thân của cô ấy mà thôi, lúc đó cô sẽ làm gì?”
Cuối cùng, cô đã hiểu ra, phản ứng đầu tiên là xua tay, nói với bộ dạng không hề quan tâm: “Không thể, anh tìm đâu ra người phụ nữ đẹp như bổn chủ tịch, còn cái gì mà tính cách và cách nói chuyện đều giống với tôi”.
“Trêи đời còn có thể tìm ra người phụ nữ thứ hai xuất sắc như bổn chủ tịch sao?”
Chu Dương nhìn thẳng vào cô, ép cô không lãng tránh vấn đề: “Lâm tổng, tôi không đùa”.
Lúc này, Lâm Tử Ngọc mới nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Chu Dương, anh nói với tôi xảy ra chuyện gì? Anh biết chuyện gì phải không?”, Lâm Tử Ngọc hỏi.
Chu Dương lắc đầu: “Cô không nên quan tâm những thứ này, bây giờ cô cứ tiếp tục coi tôi là một kẻ điên đi”.
“Nhưng cô nhìn thẳng vào vấn đề này một chút”.
“Nếu tôi thật sự đưa về một người phụ nữ tên là Thẩm Bích Quân, cô đồng ý nhường vị trí cho cô ấy không? Đồng ý cho cô ấy trở thành chủ tịch của công ty Danh Dương không?”
Lâm Tử Ngọc sững sờ, một lúc sau, cô mới chật vật nói ra hai chữ: “Không thể”.
“Chu Dương, anh nghe rõ cho tôi, tôi không biết rốt cuộc anh đã trải qua những gì, hoặc nhìn thấy cái gì, biết được điều gì, nhưng anh dựa vào đâu để đưa về một người phụ nữ hoàn toàn không quen biết đòi thay thế tôi?”
“Công ty Danh Dương do một tay tôi gây dựng! Mọi nhân viên ở đây bao gồm cả anh, chúng ta đều từng bước đi đến ngày hôm nay, bây giờ anh đưa về một người phụ nữ quái lạ để thay thế tôi? Dựa vào cái gì chứ? Anh nói cho tôi biết dựa vào điều gì?”
Chu Dương lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ không phải để Thẩm Bích Quân thay thế cô, mà là để người ta quay lại vị trí ban đầu mà thôi. Cô mới là người phụ nữ kì lạ đó
Nhưng anh không nói ra những lời này, vì nói ra sẽ gây tổn thương cho Lâm Tử Ngọc.
“Được rồi, tôi có được đáp án của cô rồi”, Chu Dương đứng dậy sửa sang quần áo: “Nhưng cô cũng cần chuẩn bị, nếu như ngày đó thật sự đến, có lẽ tôi sẽ đứng về phía cô ấy”.
Sau khi nói xong, anh cũng cảm thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt, muốn mau chóng trốn thoát khỏi đây.
Nhưng lúc này, ống tay áo của anh đột nhiên bị kéo lại.
“Không, Chu Dương, không được, anh không được đứng về phía cô ấy”.
Lâm Tử Ngọc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chu Dương: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Lẽ nào anh quên hết quá khứ giữa hai chúng ta sao? Anh nói anh có Tạ Linh Ngọc rồi thì tôi cũng thừa nhận, vì Tạ Linh Ngọc quen biết anh sớm hơn tôi. Nhưng bây giờ anh làm xằng làm bậy đưa về một người phụ nữ đòi thay thế tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tử Ngọc đột nhiên bật khóc và nói: “Chu Dương, coi như tôi cầu xin anh, đừng bỏ rơi tôi!”
Lâm Tử Ngọc rất kϊƈɦ động, Chu Dương không khỏi mềm lòng.
Thật ra nghĩ lại, Lâm Tử Ngọc là một người rất đáng thương. Lâm Tử Ngọc không hề sai, nhưng Chu Dương càng không thể có lỗi với Thẩm Bích Quân.
Cách tốt nhất là có thể giúp Lâm Tử Ngọc và mọi người tìm thấy kí ức.
“Cô không cần kϊƈɦ động”, Chu Dương chỉ có thể nói: “Tình hình bây giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng tôi bảo đảm với cô, tôi sẽ dốc hết sức tìm ra cách giải quyết tốt nhất”.
Cuối cùng Chu Dương vẫn rời đi, để lại Lâm Tử Ngọc một mình ở phòng làm việc.
Cô nhìn cửa phòng làm việc trống trải, đột nhiên quay đầu nói một câu: “Đồ điên”.
Lâm Tử Ngọc lắc đầu, sau đó ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Sau khi về nhà, Chu Dương liền gọi điện cho Hổ gia.
“Hổ gia, mọi chuyện tiến triển thế nào rồi?”, Chu Dương lãnh đạm hỏi.
“Chu tiên sinh, toàn bộ đều phát triển theo kế hoạch, thậm chí vượt quá dự liệu”.
“Bây giờ tài sản của tập đoàn Chu Thị ở thủ đô đã lên đến hơn một trăm tỷ, mặc dù vẫn không bằng công ty Danh Dương ở thành phố Đông Hải, nhưng cũng được coi là một tập đoàn có tên tuổi”, Hổ gia cung kính đáp.
“Đương nhiên, khuyết điểm lớn nhất của chúng ta là tốc độ vùng dậy quá nhanh, có thể gọi là con mã chiến lớn nhất ở thủ đô gần mười năm qua, thu hút sự chú ý của rất nhiều người”.
Hai tháng trước, cũng bắt đầu từ ngày Chu Dương và Lâm Tử Ngọc đến cuộc hội nghị giao lưu thương mại ở thành phố Đông Hải, bên phía Hổ gia cũng bắt đầu hành động.
Ông ấy đưa toàn bộ tông sư võ giả ở thành phố Đông Hải về thủ đô. Sức mạnh của gia tộc ẩn dật Hứa gia được coi là một thế lực lớn ở toàn bộ Đông Hải. Cộng thêm sự giúp đỡ về mặt kinh tế của Chu Dương, nhóm người mai anh ẩn tích này đã tập hợp thành một lực lượng lớn mạnh mà người bình thường không thể tưởng tượng.
Trong đó có vô số người muốn gây rắc rối cho bọn họ, đương nhiên hậu quả không như mong đợi.
Cho đến nay, sự phát triển của Hổ gia cũng được coi là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng có thể ông ấy bộc lộ tài năng nhiều quá, nên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các siêu thế lực khác.
Ví dụ, bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
Hết cách, sự trỗi dậy của bọn họ quá mạnh, lại khiến người ta suy nghĩ về tên tuổi của nó – tập đoàn Chu Thị.
Ở thủ đô mà lại dám đặt tên là tập đoàn Chu Thị, hơn nữa lại có thực lực lớn mạnh như này, thì không cần nói cũng hiểu giá trị của nó.
Lúc này bốn gia tộc lớn ở thủ đô tập trung chú ý vào tập đoàn Chu Thị của Chu Dương, bọn họ nhanh chóng mở một cuộc họp, kết quả cuộc thảo luận khiến người khác hơi bất ngờ, Chu gia lại hoàn toàn không biết tập đoàn Chu Thị này đến từ đâu.
“Vì phát triển quá nhanh, cho nên cố ý đặt tên như vậy phải không, muốn mượn danh tiếng của Chu gia để vươn lên?”, một người trong gia tộc đầu tiên nói.
“Tôi thấy có khả năng đến 80% là vậy, cách làm này quả thật không hay lắm!”, gia tộc thứ hai nói theo.
“Thật ra vì điều gì đều không quan trọng, nếu Chu gia không quen biết tập đoàn Chu Thị này, vậy tập đoàn Chu Thị nói ra là đang lợi dụng sơ hở, điều chúng ta cần làm chính là dạy dỗ bọn họ cách làm người!”, gia tộc thứ ba nói rất ngang ngược.
Cuối cùng các ý kiến cũng thống nhất, bốn gia tộc lớn đích thân ra tay, sẽ biết tập đoàn Chu Thị là gì.
Điều khiến người khác kinh ngạc là lần đầu tiên bốn gia tộc lớn ra tay, lại thất bại quay về!
Đương nhiên, ý ở đây không phải nói sự hợp tác của bốn gia tộc lớn không phải là đối thủ của Hổ gia và Hứa gia, thật ra một trong bốn gia tộc cũng có thể đánh bại Hứa gia.
Chẳng qua bọn họ bất cẩn mà thôi.
Dù sao trong mắt bọn họ, mặc dù sự nổi dậy của tập đoàn Chu Thị rất nhanh, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có thế lực.
Bọn họ tùy ý phái hơn hai mươi tông sư võ giả đến tập đoàn Chu Thị một chuyến.
Đương nhiên, hơn hai mươi tông sư võ giả này cũng không phải đối thủ của Hổ gia và Hứa gia, cho nên bọn họ thất bại quay về.
Hai ngày này, bốn gia tộc lớn cũng không tiếp tục ra tay.
Vừa hay lúc này Chu Dương gọi điện đến, Hổ gia đã nói về tình hình thực tế và nỗi lo của mình.
“Chu tiên sinh, mặc dù sự phát triển của chúng ta rất nhanh, nhưng tôi cảm thấy chúng ta thật sự quá huênh hoang”.
“Đó là bốn gia tộc lớn, bọn họ đích thân ra tay, chúng ta dám để bọn họ gãy cánh trở về, chuyện lần này đã thành chuyện lớn ở thủ đô”.
“Chúng ta đã thu hút sự chú ý của họ, mặc dù bốn gia tộc lớn bây giờ vẫn chưa ra tay lần thứ hai, nhưng tôi dám bảo đảm, đợi bọn họ ra tay lần thứ hai thì tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ có hơn hai mươi tông sư võ giả”.
Hổ gia nói ra những lo lắng của mình.
Nhưng Chu Dương rất bình tĩnh: “Không sao, vì tôi sắp đi thủ đô một chuyến rồi”.