“Ai cho phép anh dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”
Hoàng đế tiên sư híp mắt, trong mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “Anh cho rằng anh là cái thá gì hả mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?”
“Còn nữa, anh tới chỗ của tôi làm gì hả? Tôi không cảm nhận được dấu ấn nào trêи người anh cả, anh không phải con dân của tôi”.
Nói tới đây Hoàng đế tiên sư lại nhìn về phía mấy nữ tiên sư kia: “Trêи người cô có dấu vết của tôi, cô là con dân của tôi”.
“Còn tên này là ai? Là người cô dẫn tới hả?”
Trong lòng nữ tiên sư kinh ngạc, cô ta thầm nghĩ chuyện này sao lại đổ lên đầu bà đây rồi?
Cô ta vội vàng cúi đầu nhận sai: “Ngô Vương, người này vốn dĩ là hoàng đế võ giả của thuộc hạ, nhưng sau này hắn đã đạt đến trình độ cao hơn, thuộc hạ không phải đối thủ của hắn, vậy nên tôi mới đưa hắn tới để Ngô Vương tùy ý xử lý”.
Tùy Ngô Vương xử lý, thông tin trong lời này quá nhiều rồi.
Tóm lại là Chu Dương đừng hòng được yên thân.
Chu Dương chửi thầm cô tiên sư này bụng dạ đen tối, nhưng anh cũng không để tâm quá đến chuyện này, anh chủ động nói: “Không sai, tôi không phải con dân của anh, lần này tôi đến tìm anh chủ yếu là muốn hỏi anh chút chuyện”.
Chu Dương dùng giọng điệu vô cùng hòa nhã để nói.
Nhưng giọng điệu này lọt vào trong tai Hoàng đế tiên sư lại chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Giọng điệu này chẳng có gì gọi là hòa nhã cả!
“Anh không phải con dân của tôi ư?”
“Vậy ai cho phép anh vào đây? Dựa vào đâu mà tôi phải trả lời vấn đề của anh?”
Hoàng đế tiên sư nhíu mày nói.
“Ờ… chuyện này, anh xem dù sao tôi cũng tới đây rồi”, Chu Dương cũng không biết nên nói gì.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn xem Hoàng đế tiên sư là một người rất bình thường.
Bởi vì tuổi tác của Hoàng đế tiên sư này xem chừng cũng không quá lớn, thậm chí còn nhỏ hơn anh, vậy nên khi Chu Dương nhìn hắn, anh coi hắn như người em của mình.
Vậy nên khi Chu Dương chơi game cùng hắn, anh cũng dùng giọng điệu vô cùng bình thường để nói chuyện.
Thật ra, đây cũng là do anh vẫn luôn không hiểu rõ về Hoàng đế tiên sư này.
Mà khi Hoàng đế tiên sư chơi game, hắn cũng dần dần lộ ra bản chất cay nghiệt của mình.
“Anh câm miệng lại cho tôi, tôi cho anh mười phút, lập tức rời khỏi lãnh thổ của tôi, nếu không anh sẽ phải chết”, Hoàng đế tiên sư nói.
Không biết có phải là bởi vì chưa từng nhìn thấy ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn như Chu Dương hay không mà hắn cũng không thẳng tay giết chết Chu Dương.
Nữ tiên sư thấy hơi bất ngờ.
Nhưng Chu Dương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Người anh em, không nhất thiết phải tuyệt tình vậy đâu, tốt xấu gì chúng ta cũng đánh với nhau mấy ván rồi, chúng ta là đồng đội mà”.
“Anh còn ba phút nữa”, Hoàng đế tiên sư nói.
Chu Dương còn muốn nói thêm, nhưng lúc này phía sau Hoàng đế tiên sư lại xuất hiện một người hầu.
“Ngô Vương”, người hầu nói ra hai chữ.
Hắn cũng chỉ nói ra được hai chữ này, bởi vì còn chưa kịp nói những thứ khác thì trêи mặt Hoàng đế tiên sư đột nhiên lộ ra dáng vẻ không kiên nhẫn, hắn cầm lấy một chén rượu, hung hăng ném mạnh nó về phía sau.
Chén rượu chịu lực của Hoàng đế tiên sư, lao thằng vào đầu của người hầu kia.
Chén rượu vỡ ra thành trăm mảnh như hoa nở rực rỡ, đầu người hầu cũng theo đó chảy ra dòng máu đỏ tươi, rơi tí tách trêи mặt đất.
Người hầu kia thì khỏi cần nói, hắn cũng không tài nào nói ra được những chuyện định nói phía sau nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chu Dương liền thay đổi.
Tên này hơi hung hăng.
Tới lúc này Chu Dương mới ý thức được tên nhóc trước mắt mình vốn dĩ không phải người bình thường, hắn dường như có bệnh tâm lý.
Lúc này, Hoàng đế tiên sư cũng quan sát Chu Dương.
“Anh còn gì muốn nói nữa không? Thời gian đã hết rồi”.
Chu Dương hiểu ra, tên này không phải đang nói đùa.
Anh cử động bả vai vài cái, miệng nở một nụ cười khẩy, chậm rãi đứng lên khỏi ghế sofa.
“Đương nhiên, tôi vẫn còn một câu nữa phải nói”.
“Trước đó anh đã hỏi tôi rằng, tôi tới chỗ này của anh để làm gì phải không?”
“Tôi thu hồi lại câu trả lời vừa nãy, tôi tới đây không phải vì để hỏi anh chút chuyện, tôi tới để vì để dạy dỗ tên nhãi ranh nhà anh”, Chu Dương cười nhếch mép nói.
“Xem ra anh đã sẳn sàng cho cái chết rồi phải không? Con người tôi không thích chơi game với người khác”.
Sau khi nói xong, Hoàng đế tiên sư còn cố tình ném mấy chén rượu khác về phía Chu Dương.
Người tàn bạo thường không thích nói nhiều.
Có lẽ đây mới chính là tính cách thật sự của tên này.
Những lời mà hắn nói với Chu Dương có lẽ là lần hắn nói nhiều nhất từ trước tới giờ.
Đương nhiên một đòn này của hắn không thể giải quyết được Chu Dương.
Chu Dương bộc phát chân khí, thẳng thừng phá vỡ chén rượu trong không trung.
Nhưng Hoàng đế tiên sư chưa dừng lại, vào khoảnh khắc chén rượu bay về phía Chu Dương, hắn cũng đứng dậy, đạp một cái về phía anh.
Thời gian chân khí của Chu Dương bộc phát quá ngắn, mặc dù anh có thể khống chế được chén rượu, nhưng không chống đỡ được một cú đá của Hoàng đế tiên sư.
Một cước này đập vào bụng của Chu Dương. Sức lực vô cùng lớn truyền tới khiến Chu Dương nôn ra máu. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đúng là thú vị. Người thanh niên đối diện với anh thì ra là một quả bom điên cuồng phát nổ.
Đối phương ra tay vừa nhanh gọn lại vừa tàn độc, trong hơi thở của hắn mang theo sự thô bạo, từ khoảnh khắc này Chu Dương mới nhận ra được sự việc thật sự đã trở nên nghiêm trọng.
Mặc dù anh sớm đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu nhưng điều anh không ngờ là đối phương lại có phong cách chiến đấu như vậy.
Anh không dám coi thường, nên đã bộc phát hết toàn bộ chân khí ra.
Chân khí mạnh mẽ bao phủ khắp trang viên, bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Sau khi Chu Dương đạt đến cảnh giới tối thượng hoàng đế, các chiêu thức anh sử dụng cũng càng thuận tay hơn, đồng thời khu vực bị bao phủ cũng trở nên rộng hơn.
Cảm nhận được khắp người mình đều là chân khí của Chu Dương, loại chân khí này vừa đơn thuần lại vừa bá đạo, nó bao phủ cả không gian, trêи mặt Hoàng đế tiên sư cũng dần xuất hiện nụ cười tà ác.
“Thú vị đấy, trong thế giới nhỏ này vậy mà lại có được đối thủ như anh”.
“Tôi lại càng không chờ đợi được mà muốn giết anh ngay”.
Hắn ɭϊếʍ môi, trong mắt ngập tràn sự hiếu chiến.
Xem ra tên này quả thật đã coi cuộc đấu như một thú vui.
Người như này là người khó giải quyết nhất, trong lòng Chu Dương thầm nghĩ.
“Hy vọng anh có thể nghiêm túc chơi với tôi, để tôi thể hiện ra toàn bộ sức mạnh của mình”, Hoàng đế tiên sư nói, đột nhiên gầm lên một tiếng.
Dường như hắn rất đau đớn, từ trong tiếng gầm ấy có thể cảm nhận được cảm giác thống khổ của hắn.
Nhưng Chu Dương lại không kịp hiếu kỳ thêm, bởi vì bây giờ anh chỉ thấy kinh ngạc.
Loại chân khí này cũng quá mạnh mẽ!
Dường như chân khí trong không gian đất trời đều chịu ảnh hưởng của hắn, lần lượt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, có lẽ cũng một phần là vì có sức mạnh của Chu Dương đang áp chế ở đây nữa nên nó mới trở nên như vậy.
Có thể tưởng tượng được, nếu như không có sự áp chế của Chu Dương, chân khí mà Hoàng đế tiên sư phát ra sợ rằng sẽ khiến cả trời đất phải thay đổi.