Cũng rất dễ đoán đối phương rốt cuộc là ai.
Lâm Tử Ngọc xuất hiện một cách không thể lí giải đã thay thế Thẩm Bích Quân, cho dù tất cả không phải do cô ta làm, e rằng cũng không tránh khỏi liên quan đến cô ta.
Chu Dương nghĩ như vậy, lập tức chạy về phòng làm việc của chủ tịch.
“Lâm tổng đi đâu rồi?”, Chu Dương hỏi thư kí chủ tịch.
Nhìn thấy Chu Dương quay lại, anh thư kí không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời: “Hôm nay có lẽ chủ tịch đi xem xét nhà máy”.
“Chu tổng, nếu anh tìm Lâm tổng, bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy, đương nhiên anh cũng biết số điện thoại của Lâm tổng chứ”.
Thư kí nói.
Anh ta cũng đồng thời gièm pha trong lòng, Chu tổng làm sao vậy, tìm Lâm tổng rắc rối lắm sao?
Quan hệ giữa hai người họ tốt như vậy, tìm Lâm tổng còn phải thông qua cấp dưới như chúng tôi à?
Ánh mắt của Chu Dương đột nhiên sáng lên.
Đúng rồi, điện thoại!
Không phải tìm Lâm Tử Ngọc chết tiệt kia, mà là tìm Thẩm Bích Quân.
Trong điện thoại của anh có lẽ có cách liên lạc với Thẩm Bích Quân!
Nghĩ đến đây, anh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó tìm kiếm danh bạ.
Không có Thẩm Bích Quân.
Chỉ có một chú thích cho cách liên lạc với chủ tịch, tên thật sự hiển thị bên dưới là Lâm Tử Ngọc.
Lúc này, nhận thức của Chu Dương bị phá vỡ.
Anh có thể bảo đảm, điện thoại của mình vẫn để ở bên cạnh.
Cho dù đối phương có thể thay đổi kí ức, chẳng lẽ cũng có thể thay đổi danh bạ điện thoại của mình?
Hoặc là, đối phương có hacker cũng không chừng… Chu Dương không tiếp tục thắc mắc nữa, nếu tìm không ra Thẩm Bích Quân thì cũng không sao cả.
Lâm Tử Ngọc cũng được.
Anh hít một hơi thật sâu, ấn nút quay số của Lâm Tử Ngọc.
Nhìn màn hình đang kết nối hiển thị trêи điện thoại, Chu Dương vẫn cảm thấy không được chân thật cho lắm.
Cuối cùng, điện thoại đã kết nối, Chu Dương để điện thoại bên tai, vẫn không nói gì, giọng nói quen thuộc bên kia truyền đến.
“Ôi trời, đây chẳng phải là Chu tổng vĩ đại của chúng ta sao? Nhân vật lớn bận rộn như anh sao có thể gọi điện cho tôi?”
Nhẹ nhõm, hài hước, chế giễu.
Cho dù giọng nói hay ngữ điệu hoặc là thói quen nói chuyện đều giống hệt Thẩm Bích Quân.
Trong lòng Chu Dương đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong tiềm thức của anh cho rằng, bên kia điện thoại chính là Thẩm Bích Quân.
“Thẩm tổng, cô ở đâu”, Chu Dương nói.
“Thẩm, Thẩm tổng? Thẩm tổng là có ý gì? Chu Dương, anh gọi điện cho ai mà lại gọi nhầm sang máy tôi?”, đối phương nói với vẻ tức giận.
Chu Dương sững sờ.
Lúc này anh mới nghĩ ra, lúc anh bấm số này, mục ghi chú số điện thoại là của Lâm Tử Ngọc.
Một cơn tức giận không tên trào dâng.
Hàng mạo danh này, lại dám chất vấn mình?
“Được, được, không phải Thẩm tổng đúng không, cô là Lâm tổng – Lâm Tử Ngọc, Chu Dương cắn răng hỏi: “Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó tìm cô!”
Đối phương trong điện thoại cũng không hề yếu thế: “Chu Dương, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Quay trở lại cuộc sống thần tiên với vợ trong hai tháng thì không quen biết tôi rồi đúng không? Tôi không phải Lâm Tử Ngọc thì tôi là ai!”
“Bây giờ tôi đang đi xem xét nhà máy, nhưng cũng sắp về rồi, anh có chuyện gì cứ nói!”
“Gặp mặt rồi nói, tốt nhất cô nhanh chóng quay lại đây!”
Chu Dương lạnh lùng cúp máy.
Giọng điệu đối phương có vẻ không có bất kì sơ hở nào.
Nghe tràn đầy uy hϊế͙p͙, vì Chu Dương không quen biết cô ta, nên thấy ấm ức.
Lúc này, Chu Dương cũng nhất thời hoảng sợ.
Nếu như mình thật sự nhớ nhầm thì sao?
Nếu Lâm Tử Ngọc thật sự là Thẩm Bích Quân trong kí ức của mình?
Người con gái cùng mình trải qua thời gian suy sụp dài đằng đẵng, sẵn sàng ngăn cản con dao trí mạng, vì mình mà hi sinh mạng sống, chính là Lâm Tử Ngọc này sao?
Nếu bây giờ anh dùng thái độ này đối diện với cô, vậy thì người thật sự bị tổn thương chính là Thẩm Bích Quân trong trí nhớ?
Liệu có khả năng này không?
Suy nghĩ này khiến tâm trạng anh hốt hoảng.
Thế nhưng, anh nhanh chóng gạt suy nghĩ này sang một bên.
Không thể, anh tuyệt đối không thể nhớ sai về người phụ nữ tên Thẩm Bích Quân!
Chắc chắn là Lâm Tử Ngọc dùng cách gì đó thay đổi kí ức của người khác, xóa bỏ sự tồn tại của Thẩm Bích Quân.
Bây giờ Thẩm Bích Quân không biết đang chịu khổ ở đâu nữa.
Anh nhất định phải nghĩ cách cứu Thẩm Bích Quân thật sự ra!
Chu Dương nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, Chu Dương ngồi đối diện với Lâm Tử Ngọc trong phòng làm việc của chủ tịch, những người khác nhanh chóng bị đuổi ra khỏi tầng.
Bây giờ toàn bộ tầng lầu chỉ có hai người.
“Chu Dương, hôm nay anh rốt cuộc phát bệnh gì vậy?”, Lâm Tử Ngọc ở đối diện cau mày, không thoải mái hỏi.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này, không lên tiếng một lúc lâu.
Anh lại kinh ngạc một lần nữa.
Không phải vì những điều khác mà là vì ngoại hình của Lâm Tử Ngọc.
Không phải Lâm Tử Ngọc đẹp đến nhường nào… Đương nhiên đẹp cũng rất đẹp, có thể gọi là mỹ nhân hàng đầu, e rằng toàn bộ thành phố Đông Hải cũng khó tìm được người phụ nữ thứ hai vượt qua nhan sắc của cô ta.
Nhưng Chu Dương không ngạc nhiên về ngoại hình của cô ta, mà là vì Lâm Tử Ngọc lại giống hệt Thẩm Bích Quân.
“Cô chắc chắn không phải Thẩm Bích Quân?”, Chu Dương hỏi.
“Bị điên à!”, Lâm Tử Ngọc cau mày: “Chu Dương, hôm nay anh đến công ty để nói chuyện vô vị này sao?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thẩm Bích Quân gì đó rốt cuộc là ai?”
“Cô chắc chắn, cô không trêu đùa với tôi?”, Chu Dương nghiêm túc hỏi một lần nữa.
Chẳng lẽ, là kí ức của Thẩm Bích Quân cũng bị thay đổi?
Nhưng mà, điều đó hoàn toàn không cần thiết!
Thẩm Bích Quân vẹn toàn đứng trước mặt mình, bây giờ chỉ quên tên, nhầm tưởng mình tên là Lâm Tử Ngọc mà thôi… Vậy người thay đổi kí ức kia rốt cuộc có mưu đồ gì?
“Chu Dương, tôi nói lại với anh một lần nữa, tôi không có tâm trạng trêu đùa với anh!”, Lâm Tử Ngọc nói: “Rốt cuộc anh còn chuyện gì nữa không?”
“Nếu không có chuyện gì, anh tiếp tục về nhà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với vợ anh đi, đừng thấy áy náy với công ty, nhờ phúc của anh, bây giờ hoạt động của công ty rất bền vững”.
Lâm Tử Ngọc hiển nhiên thật sự tức giận.
Trong chốc lát, Chu Dương cũng không biết nên nói gì.
Lúc nãy anh còn nghĩ, sau khi Lâm Tử Ngọc quay về, anh sẽ dùng hình phạt bức cung hỏi ra lai lịch của cô ta.
Không ngờ rằng, Lâm Tử Ngọc lại giống hệt Thẩm Bích Quân, điều này khiến anh không tự chủ mà đập tan suy nghĩ này.
Vì anh nghĩ Lâm Tử Ngọc giống hệt Thẩm Bích Quân.
Chỉ trừ thay đổi cái tên mà thôi.
Nhưng thứ như tên thay đổi hay không thì có gì quan trọng? Tên chỉ là một danh xưng mà thôi! Chu Dương bắt đầu thấy rối bời.