Chu Dương tỏ vẻ sâu xa nói: "Theo như tôi được biết, tập đoàn thời trang Đại Hải là tính mạng của ông chủ Lý và gia đình, tính mạng của gia đình mình bị hủy hoại lẽ nào ông có thể dửng dưng hay sao?"
Lý Đại Hải hơi sững sờ, sau đó kinh ngạc và ngờ vực nhìn Chu Dương.
Lúc này, Lý Đại Hải – người có sở trường nhất là đối nhân xử thế lại đột nhiên phát hiện ra ông ta hoàn toàn không thể nhìn ra trong đầu người trẻ tuổi Chu Dương này đang nghĩ gì.
Câu nói này là có ý gì?
Là đang thăm dò lòng trung thành của ông ta sao?
Giống như những gì Chu Dương nói, công ty kia đúng là tính mạng của gia đình ông ta.
Nếu như nói không để tâm, điều này tuyệt đối không thể. Cho dù là tên ngốc cũng biết công ty đó quan trọng thế nào với Lý Đại Hải.
Nếu không tại sao lại phải đến tìm Chu Dương để xin lỗi chứ? Lại còn vừa phải dập đầu vừa phải đánh con trai mình bầm dập.
Nhưng Chu Dương hỏi vấn đề này rốt cuộc là có ý gì?
Lý Đại Hải cảm thấy Chu Dương đang thăm dò lòng trung thành của mình, để ông ta phải lựa chọn giữa công ty và lòng trung thành.
Nhiều năm lăn lộn trêи thương trường, có thể nói rằng suy nghĩ của Lý Đại Hải đã sớm trở nên nhạy bén.
Vì vậy ông ta chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút liền có thể vô cùng dứt khoát nói: "Chu tiên sinh, không giấu gì cậu, đối với thuộc hạ, tập đoàn thời trang Đại Hải chắc chắn là tính mạng gia đình của tôi".
"Có thể nói nếu như vì tập đoàn thời trang Đại Hải mà cần phải trả giá bằng tính mạng của mình tôi cũng sẽ không chút do dự".
Đầu tiên, Lý Đại Hải nhấn mạnh tính quan trọng của công ty với bản thân.
Sau đó mới thể hiện sự trung thành của mình.
"Đương nhiên, mặc dù tôi không thể hoàn toàn dửng dưng trước chuyện công ty bị hủy hoại, nhưng tôi vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh của lúc này, nguyên nhân chủ yếu là bởi tôi biết nguyên nhân khiến công ty bị hủy hoại".
"Bởi vì đó là Chu tiên sinh ra tay! Hơn nữa còn là vì con trai tôi đắc tội với cậu, vì thế cậu mới phá hủy công ty của tôi".
"Vì vậy mặc dù tôi hơi đau lòng nhưng tuyệt đối không oán thán, đây cũng là nguyên nhân vì sao cho đến bây giờ tôi vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh".
Những lời này của Lý Đại Hải có thể nói là vô cùng thuyết phục.
Nếu như đổi lại là người khác e rằng đã sớm cảm động sau đó tha thứ.
Trước tiên nhấn mạnh tính quan trọng của công ty còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Sau đó phần hai là biểu lộ thái độ, mặc dù công ty còn quan trọng hơn cả tính mạng nhưng chỉ cần là anh phá hủy tôi cũng sẽ không có bất cứ lời oán thán nào.
Có ông chủ nào sẽ không bị cảm động bởi những lời nói như vậy chứ?
Lý Đại Hải dựa vào chiêu trò này đi khắp thiên hạ, dần dần mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Ông ta tin rằng nhất định Chu Dương sẽ nhanh chóng chìm đắm trong sự cảm động.
Nhưng Chu Dương chỉ hờ hững gật đầu sau đó vô cùng bình tĩnh nói: "Ồ, là thế sao".
"Ông nói như vậy nghĩa là ông sẽ không phản bội, không báo thù tôi đúng không? Vậy tôi yên tâm rồi, bây giờ ông có thể đi".
Điều này khiến Lý Đại Hải sững sờ.
Cái quái gì đây?
Chuyện gì thế này?
Không phải là nên rất cảm động sau đó để cho công ty của ông ta hồi sinh lại hay sao?
Bảo ông ta có thể đi rồi là ý gì chứ?
Này, tôi đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, lẽ nào cậu không cảm động chút nào sao? Lẽ nào hoàn toàn không cảm nhận được sự thật lòng của tôi? Tại sao lại nói ra câu "ông có thể đi rồi" như thế chứ?
Lý Đại Hải cảm thấy đầu óc mình không dùng được nữa, thậm chí còn bị rơi vào trạng thái chết máy.
Đùa gì chứ, ông ta lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống này.
Tuy nhiên trong lòng vẫn còn đang chấn động nên ông ta không thể nói ra được điều gì.
Chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng loạn không biết phải làm sao nhìn Chu Dương: "Hả? Vậy, vậy thì, tôi, tôi cứ như vậy mà đi sao?"
Chu Dương liếc nhìn ông ta sau đó hỏi: "Đúng thế, có chuyện gì sao, ông không đi là vẫn muốn tôi giữ lại ăn cơm tối ư?"
"Tôi gọi ông qua đây là muốn xem ông có oán thán gì với tôi hay không, mặc dù nói con trai của ông đắc tội với tôi, nhưng chuyện tôi phá hủy công ty của ông cũng không quá đáng lắm, phải không?”
"Tôi lo lắng trong lòng ông có sự oán hận sau đó rời đi và tiến hành báo thù".
"Nhưng trước mắt xem ra ông dường như không có ý như vậy, vậy thì tôi cũng yên tâm rồi, còn giữ ông ở lại làm gì chứ?"
Chu Dương hờ hững nói, dường như vô cùng hợp tình hợp lý.
Lý Đại Hải không nói lời nào, nếu đã như vậy ông ta còn có thể làm gì?
Chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong và đáp: "Được rồi bữa tối không cần nữa, tôi ăn không nổi".
"Còn về những chuyện khác cũng xin Chu Dương tiên sinh có thể yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không báo thù cậu".
"Dù sao tôi cũng hiểu rất rõ sự cách biệt về thực lực giữa hai bên, chắc chắn tôi sẽ không làm chuyện không có khả năng thành công, còn lôi cả gia đình vào".
Lý Đại Hải chua chát nói, nhìn thấy công ty của mình không còn hi vọng nữa, giọng điệu nói chuyện của ông ta với Chu Dương cũng đã không còn thành kính như trước nữa.
Mặc dù biểu hiện vẫn giữ được thái độ tôn trọng nhưng trong lòng ông ta đã chửi bới Chu Dương một trận từ lâu.
Đây cũng được xem như chuyện bình thường của đời người… Cách làm của Chu Dương thật sự khiến ông ta khó chịu, nếu không phải ông ta bình tĩnh, lòng dạ thâm sâu, e rằng bây giờ đã không nhịn được mà nôn ra máu.
Còn Chu Dương vẫn giữ thái độ bình tĩnh như cũ, sau đó nhìn chằm chằm Lý Đại Hải rời đi.
Nhưng sau khi Lý Đại Hải đi về phía trước một lúc, Chu Dương đột nhiên lại gọi ông ta.
"Ông quay về đây một chuyến đi".
"Hả? Vẫn còn chuyện sao?", Lý Đại Hải sững sờ, cảm thấy không vui lắm nhưng vẫn quay lại.
Lần đầu tiên Chu Dương gọi ông ta quay lại, ông ta còn vội vàng chạy bước nhỏ tới, vô cùng thành kính hỏi Chu Dương có gì dặn dò.
Còn lần này… Chu Dương khẽ cười, thật ra đây là kết quả mà anh muốn.
"Sao thế? Trông ông có vẻ không tình nguyện cho lắm!", Chu Dương khẽ cười hỏi.
"Không, không có", Lý Đại Hải kiên trì đến cùng nói, bây giờ ông ta không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Bởi vì ông ta sợ bản thân không khống chế được sẽ nói hết ra những lời chửi bới Chu Dương.
Nhưng nét mặt Chu Dương lại vô cùng hưng phấn.
"Ông chủ Lý, ông nghĩ tôi là đứa ngốc sao?", Chu Dương hỏi.
"Hả?", Lý Đại Hải sững sỡ, ông ta không ngờ rằng Chu Dương lại đột ngột đưa ra câu hỏi này.
Mặc dù ông ta rất muốn gật đầu nhưng ông ta dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nếu ông ta gật đầu, ông ta sẽ phải đối mặt với kết quả như thế nào.
Vì vậy ông ta vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ?"
"Nhưng tôi cảm thấy ông vẫn luôn đối xử với tôi như một đứa ngốc", Chu Dương đột nhiên nói.