Chu Dương rời khỏi chỗ Ngưu Xuyên được một lúc rồi, nên anh hoàn toàn không biết chuyện ở dưới tầng Ngưu Xuyên chiến đấu với Chu Minh.
Những người khác cũng không biết, vì người bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không tới phòng làm việc của đội trưởng đội bảo vệ.
Hai người họ, có vẻ cũng rất ăn ý với nhau, chỉ dùng quyền cước đấm đá. Họ tấn công nhau dồn dập nhưng không gây ra động tĩnh gì lớn.
Bên ngoài nhìn vào, trông có vẻ công ty vẫn rất bình thường.
Lúc này, ở cửa công ty, một đám côn đồ bỗng nhiên xuất hiện.
Đám côn đồ này ồn ào huyên náo, vì nguyên nhân gì thì không nói ra, chỉ bảo nếu Thẩm Bích Quân không ra gặp thì bọn hắn sẽ đập nát công ty Danh Dương.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Chu Dương và Thẩm Bích Quân. Họ nhanh chóng xuống tầng, thấy đống lộn xộn trong đại sảnh.
"Mau bảo Thẩm tổng các người ra đây! Thẩm tổng các người đáng giá vậy sao?"
"Nói cho các người biết, bọn tôi là khách hàng, mà khách hàng là Thượng đế, bọn này là Thượng đế của các người".
"Mau bảo Thẩm tổng các người ra phục vụ Thượng đế chúng tôi", mấy tên côn đồ đắc ý nói.
Chu Dương nhíu mày, hiển nhiên mấy tên côn đồ kia tới đây để gây tối.
Nhưng bảo vệ lúc này làm gì vậy?
Bảo vệ bình thường đã bị đám côn đồ này đánh gục rồi, điều này Chu Dương từng chứng kiến.
Nhưng còn Ngưu Xuyên và Chu Minh? Hai người họ đang làm gì? Sao để mặc cho đám côn đồ này gây hỗn loạn?
"Đội trưởng Ngưu Xuyên của các anh đâu?", Chu Dương cầm chiếc mũ của một người bảo vệ bị đánh rơi lên.
"Đội, đội trưởng Ngưu Xuyên đang trong phòng làm việc thương lượng chuyện gì lớn với đội phó Chu Minh, bảo chúng tôi trời sập cũng không được lên quấy rầy", người bảo vệ yếu ớt đáp.
"Ngưu Xuyên định giở trò gì vậy?", Chu Dương nhíu mày, song không có ý trách phạt Ngưu Xuyên.
Dù sao cậu ấy cũng là một trong những người anh em tốt nhất của anh, nên Chu Dương tin, Ngưu Xuyên hẳn có lí do riêng.
Vậy thì, chuyện này phải tự mình giải quyết.
Anh và Thẩm Bích Quân cùng ra ngoài.
Chu Dương nở nụ cười nhìn mấy tên côn đồ: "Khoan đã, tôi là Chu Dương, người phụ trách dự án của công ty Danh Dương. Người bên cạnh đây là người mấy anh cần tìm, Thẩm tổng. Xin hỏi, lý do các anh gây chuyện ở công ty chúng tôi là gì?"
"Các anh muốn gặp Thẩm tổng, giờ cô ấy xuống rồi. Nếu không đưa ra lí do thuyết phục, tôi sẽ khiến các anh hối hận".
Khóe miệng Chu Dương nở nụ cười tàn nhẫn.
"Hừ, nghe có vẻ người này đang đe dọa chúng ta sao?", một tên côn đồ lớn tiếng nói với đồng bọn, tất cả đám đều bật cười.
"Làm sếp nên hăm dọa ghê quá", tên côn đồ kia quay đầu lại, trợn mắt nhìn Chu Dương: "Cũng không tự nhìn xemtình hình công ty các anh bây giờ thế nào”.
"Bảo vệ của các anh chẳng có ai làm ăn được gì, đều bị bọn này đánh tả tơi, sao nào, có muốn thêm một người nữa ngã gục không?"
Chu Dương lắc đầu cười: "Chuyện đánh nhau chúng ta sẽ bàn sau, trước tiên hãy nói lí do các anh gây chuyện ở đây đã".
Đương nhiên Chu Dương có thể giết chết đám côn đồ này chỉ trong một giây, nhưng đây là công ty nên anh không thể làm vậy, chỉ có thể khiến những tên này lộ ra sơ hở.
Tên côn đồ kia cười khẩy: "Ha ha, có vẻ là sợ hả".
"Không dám đánh nhau thì cứ nói thẳng, còn giả bộ làm gì".
"Lý do, đương nhiên ông đây có".
Tên côn đồ nháy mắt với đồng bọn, lập tức mấy tên côn đồ kia lao lên.
Mấy chục người đứng lúc nhúc trước mặt Chu Dương, sau đó trêи tay ai nấy đều là sản phẩm mặt nạ của công ty Danh Dương.
"Mấy chục anh em chúng tôi, trước giờ đều dùng sản phẩm của công ty Danh Dương, nhưng da chúng tôi không có cải thiện gì tốt. Có phải công ty Danh Dương các anh nên đưa ra câu trả lời hợp lí cho chuyện này không?"
"Nhất là Thẩm tổng, trước đây cô ta người phát ngôn cho sản phẩm công ty các anh. Chúng tôi cũng vì tin tưởng cô ta nên mới mua, vậy mà bây giờ chẳng có tác dụng gì. Các anh có phải nên bồi thường chúng tôi một chút không?"
Tên côn đồ kia thẳng thắn nói.
Đây xem ra là một lí do tốt để gây phiền phức.
Trước đây công ty Danh Dương cùng từng gặp nhiều rắc rối như vậy, đơn giản là một đám người chạy tới nói sản phẩm của công ty Danh Dương gây hại lên da.
Có một lần, trở thành phiền phức thật sự với công ty, cuối cùng Chu Dương phải mời ra sở giám định Chu thị, chứng minh sản phẩm của công ty Danh Dương không hề gây hại với cơ thể mới giải quyết xong chuyện.
Nhưng bọn côn đồ hôm nay tới, không nói sản phẩm công ty có hại, chỉ nói không hiệu quả chuyện này rất khó giải quyết.
Tình huống như vậy có đưa ra sở giám định cũng vô dụng, dù sao mặt nạ không phải linh đan thần dược gì, chỉ là sản phẩm bổ sung dưỡng chất cho da. Đám người này khăng khăng dùng sản phẩm không thấy hiệu quả, thử hỏi nên làm sao?
"Quý khách, nếu mặt nạ của chúng tôi không có tác dụng, thì sau này các anh đừng mua nữa là được?", Chu Dương tức giận nói: "Căn cứ theo quy định của ngành mỹ phẩm, chỉ cần không gây tổn hại lên da thì chúng tôi sẽ không phải bồi thường".
"Vậy mà anh đánh trọng thương người chúng tôi, chuyện này có phải các anh nên giải thích không?"
"Hả? Còn bắt bọn tôi giải thích với anh? Đùa gì vậy?"
"Vì Thẩm tổng phát ngôn cho sản phẩm mới nên chúng tôi mới mua! Các anh lừa dối, gây tổn hại đến lòng tin của chúng tôi, phải bồi thường đấy rõ chưa?", tên côn đồ kia đảo cặp mắt cá chết của mình, rõ ràng heo chết không sợ nước sôi.
"Tức là, hôm nay các anh cố tình muốn gây sự đúng không", Chu Dương thầm siết chặt tay thành quả đấm.
"Đúng, chúng tôi muốn cố tình gây sự thì anh định làm gì? Đánh tôi à?", tên côn đồ kia còn chủ động nghênh mặt thách thức.
"Được, vậy tôi giúp anh toại nguyện", Chu Dương thấy mình không nhịn nổi nữa.
Nhưng Thẩm Bích Quân kéo anh lại: "Chu Dương, không được".
Thẩm Bích Quân lắc đầu nhìn anh, nếu Chu Dương ra tay là sẽ mắc ngay bẫy của bọn người kia.
Chu Dương dĩ nhiên đã biết đây là cái bẫy, nhưng lúc này không ra tay thì còn lúc nào, chẳng nhẽ cứ mặc bọn họ ở đây làm loạn sao?
Lúc này, vách tường bên cạnh đột nhiên nổ vỡ.
Hai bóng người lao ra cùng với lớp bụi do bức tường sụp đổ, sau đó lại nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Tất cả những người ở đó ai cũng ngây ra, hai người này… là người sao?
Mỗi khi nắm đấm hai người họ chạm nhau đều tạo ra tiếng động vang dội. Đồng thời, lúc Chu Minh đánh tới, Ngưu Xuyên lại xoay người sang bên cạnh để tránh. Chiếc bàn uống trà làm từ cẩm thạch trong phòng khách, lúc này bị Chu Minh đánh cho vỡ nát.
Một quyền đánh vỡ bàn uống trà bằng cẩm thạch… Hai người họ rốt cuộc là quái vật gì vậy!