Chu Dương mất kiên nhẫn, ra tay thật mạnh.
2% sức lực này hoàn toàn không phải là loại sức mạnh mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Lưu Khánh Sĩ bị tát một cái, đầu óc đau nhức, bò dậy ngây người nhìn xung quanh, hoàn toàn không nhận thức được vừa xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ cảm thấy nửa khuôn mặt của mình sắp mất đi cảm giác.
“Đây là chuyện gì chứ?”, hắn ôm mặt, ngẩng đầu nhìn đồng bọn của mình.
Nét mặt của đồng bọn kinh hãi nhìn hắn sau đó lại nhìn Chu Dương.
Chuyện đánh nhau đối với những kẻ côn đồ không có học vấn, không có tư tưởng tiến bộ như bọn chúng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng này.
Khoảnh khắc trước Chu Dương vẫn còn biểu cảm vô hại như thế, vừa tùy ý ra tay lại khiến cho Lưu Khánh Sĩ bay lên không trung xoay vài vòng như vậy.
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Phải biết rằng mức độ này không còn là quy mô của sức mạnh nữa.
Sức mạnh có lớn thế nào cũng chỉ có thể tát vào mặt người khác mà thôi, làm sao có thể khiến người ta bay lên không trung như thế?
Tất cả mọi người có biểu cảm kinh hãi, còn Chu Dương vẫn là dáng vẻ bình tĩnh chậm rãi đi tới chỗ Lưu Khánh Sĩ.
“Đến đi, tiếp tục nói đi chứ”.
“Không phải anh nói tôi là tên bị đánh đòn sao? Ra tay đi”, Chu Dương hờ hững nói.
Lưu Khánh Sĩ lúc này mới phản ứng lại, vừa nãy hắn đã bị đánh.
Trong mắt hắn cũng thoáng qua sự kinh hãi.
Nhưng cũng giống như Lưu Khánh Siêu, chỉ một cái tát nên hắn ta vẫn chưa thể nhận ra được Chu Dương rốt cuộc khủng bố đến mức nào.
Trong mắt hắn, dáng vẻ yếu ớt lúc nhỏ của Chu Dương vẫn còn in sâu, nhất thời không thể nào gạt bỏ được.
Vì vậy vẻ mặt của hắn ra lộ ra sự tức giận.
“Được lắm Chu Dương! Mày có bản lĩnh đấy, lại còn dám ra tay với tao!”
“Hôm nay ông đây không đánh chết mày thì tao sẽ theo họ của mày!”
Nói xong Lưu Khánh Sĩ bò dậy, lao về phía Chu Dương.
Nhưng hắn vừa đứng dậy lại bị Chu Dương dùng một chân đạp xuống đất, sau đó giẫm lên đầu hắn.
“Đứng lên đi”, giọng nói đùa cợt của Chu Dương vang lên.
“Mày, mày có giỏi thì để tao đứng dậy!”
Lưu Khánh Sĩ giãy dụa la hét.
Chu Dương lại không nói gì.
Anh dường như đã hiểu ra tại sao lúc nhỏ bản thân lại không thể chơi được với đám người này.
Chu Dương thực sự cảm thấy cách phản ứng của bọn chúng khá ngu xuẩn.
Bây giờ hai chúng ta là đối thủ đấy đại ca à!
Anh nói muốn đánh chết tôi đó!
Vì vậy bây giờ tôi giẫm anh ở dưới chân tôi lẽ nào không phải là chuyện bình thường sao? Tại sao lại đưa ra yêu cầu bắt tôi để cho anh đứng dậy chứ?
Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý à?
Nếu Chu Dương bị người khác ức hiếp, anh sẽ siết chặt tay thành nắm đấm, nhớ kĩ điểm yếu của mình sau đó chuẩn bị cơ hội tạo ra thay đổi.
Vì vậy anh với kiểu người như Lưu Khánh Sĩ hoàn toàn không phải cùng một loại sinh vật, đây cũng là nguyên nhân anh và bọn chúng không chơi được với nhau.
Lưu Khánh Siêu có thể chơi được với bọn chúng, bởi vì trước đó khi Chu Dương giẫm hắn ở dưới chân, phản ứng của tên đó cũng giống y hệt với Lưu Khánh Sĩ lúc này… Quả nhiên là cá mè một lứa.
Chu Dương lắc đầu: “Không được”.
Anh đá vào bụng Lưu Khánh Sĩ, bởi vì bây giờ anh đã hiểu cách thức đơn giản để đối phó với loại người này là đánh cho đến khi hắn ta chịu thua thì thôi.
Sức lực của cú đá này không nhỏ, Lưu Khánh Sĩ đau đớn co quắp lại.
Thấy biểu cảm lãnh đạm của Chu Dương, cuối cùng hắn cũng nhận thức được sức mạnh to lớn của anh.
Chu Dương này đã không còn là Chu Dương để hắn ta thỏa sức bắt nạt khi còn nhỏ nữa.
Bây giờ cảnh ngộ của hắn ta và Lưu Khánh Siêu không giống nhau, mặc dù hắn ta bị đánh rất thảm nhưng hắn vẫn còn có đồng bọn.
Vì vậy hắn ta liều mạng hét lên một tiếng: “Mau giúp tôi! Đánh chết tên này!”
Chu Dương sững sờ, tên này cũng có chút khí phách đấy.
Thực tế nếu Lưu Khánh Sĩ không đem theo đồng bọn, thì có lẽ lúc này hắn đã quỳ xuống rồi.
Bởi vì có đồng bọn nên vẫn cảm thấy bản thân còn quân bài chưa dùng tới, vì vậy mặc dù hắn ta nhận thức được sự thay đổi của Chu Dương nhưng lại không cho rằng mình không phải đối thủ của anh.
Mấy tên đồng bọn nghe xong lập tức phản ứng lại, cầm các loại vũ khí xông tới.
Đương nhiên không cần phải hồi hộp phỏng đoán, bọn chúng cũng bị đánh rất thê thảm.
Bốn người kia nhanh chóng nằm rạp xuống đất, Lưu Khánh Sĩ lúc này mới thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng bò dậy.
Có tên đồng bọn bò đến trước mặt hắn nói: “Không, không được đại ca à, tên này rõ ràng từng luyện võ, chúng ta không phải đối thủ đâu!”
Vẻ mặt Lưu Khánh Sĩ u ám, chuyện đã tiến triển đến mức độ này rồi đương nhiên hắn biết bọn chúng không phải đối thủ của Chu Dương.
Nhưng hắn không hề bỏ cuộc, nhìn chằm chằm Chu Dương nói: “Ranh con, mày chờ đấy, mày có dám để tao gọi cuộc điện thoại không?”
“Mày tưởng học được vài chiêu thì có thể thích làm gì thì làm sao? Tao nói cho mày biết, mấy anh em bọn tao cũng quen biết đại ca trong thành phố này đấy!”
Đám Lưu Khánh Sĩ sống ở ngoại ô, bình thường ít khi vào trong thành phố.
Ở quê, mấy người bọn chúng hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc.
Nhưng điều khiến bọn chúng tự hào là băng nhóm của chúng là nhóm côn đồ duy nhất trong thôn quen biết với đại ca trong thành phố.
Có đại ca trong thành phố là một chuyện rất nở mày nở mặt.
Khi ở dưới quê, Lưu Khánh Siêu và Lưu Khánh Sĩ dường như phóng đại tên đại ca trong thành phố đó thành thần thánh.
Cái gì mà trong thành phố Đông Hải có hàng ngàn anh em, dường như cả thành phố đều do đại ca của bọn chúng cai quản.
Đại ca của chúng đơn phương độc mã đánh lại hơn một trăm người.
Phóng đại quá nhiều, đến bản thân bọn chúng cũng đã tin trong thành phố Đông Hải này không có chuyện gì mà đại ca của chúng không làm được.
Trước kia chỉ mời đại ca ăn cơm, nhưng bây giờ thật sự gặp chuyện phiền phức, nên lập tức nhớ ngay đến đại ca.
“Chu Dương, mày cũng lăn lộn ở thành phố Đông Hải nên chắc cũng đã nghe đến tên của đại ca tao, bây giờ cả thành phố Đông Hải này, đều do đại ca của tao định đoạt”.
Lưu Khánh Sĩ hung hăng nói: “Mày chờ tao gọi một cuộc điện thoại, mày chết chắc rồi”.
Nghe Lưu Khánh Sĩ nói sống động như thật thậm chí còn có sức mạnh thần thánh như thế, Chu Dương cảm thấy kì lạ, Đông Hải có nhân vật như vậy sao?
Cho dù là Hổ gia cũng không dám mạnh miệng nói những lời này.
Nếu Đông Hải có người dám nói ra những lời như thế, còn khiến người khác hết mực tôn sùng, thì Chu Dương chỉ có thể nghĩ tới bản thân anh mà thôi.
Nhưng anh từ khi nào anh lại trở thành bệ đỡ cho bọn Lưu Khánh Sĩ?
Chu Dương khẽ cười, khá hứng thú nói: “Vậy anh gọi đi”.