Chu Dương thầm hạ quyết tâm, sẽ tha thứ cho bọn họ.
Nhưng anh sẽ để bọn họ phải trả giá tương ứng.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là xử lý Lý Trường Hà ở trước mặt.
Tên đó nhất định không thể tha thứ.
Chu Dương mỉm cười nhìn chằm chằm Lý Trường Hà: "Lý tổng, ông còn gì để nói không?"
"Làm người vẫn nên đường đường chính chính một chút mới tốt, đi theo con đường bất chính rồi cũng sẽ có một ngày tự cắt đứt đường sống của bản thân".
"Ví dụ như lúc này, công ty Danh Dương tuyên bố hủy bỏ tất cả hợp tác với ông, ông phải sống sót như thế nào đây?"
Trong ngành mỹ phẩm ở Đông Hải, nếu như có công ty nào bị công ty Danh Dương đơn độc đưa ra lệnh đóng băng hoạt động, điều có cũng đồng nghĩa với việc công ty đó xong đời rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ có thể uy hϊế͙p͙ đến công ty Danh Dương trong ngành mỹ phẩm ở Đông Hải chỉ có thể là sức mạnh do các công ty khác cùng hợp tác lại với nhau, một công ty riêng lẻ hoàn toàn không phải là đối thủ của công ty Danh Dương.
Lý Trường Hà nghe Chu Dương nói vậy, trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Ông ta không ngờ rằng sự việc lại diễn biến đến mức này.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều đứng về phía ông ta.
Cho dù Chu Dương có cứng rắn đến đâu, hai bên cũng ngang tài ngang sức, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Nhưng mới được bao lâu?
Chỉ chưa đến nửa tiếng đồng hồ, số người đứng ở phía ông ta đã chẳng còn mấy người.
Bây giờ Chu Dương nói đóng băng hoạt động của ông ta, đây là chuyện Chu Dương có thể làm được hơn nữa còn không cần phải trả bất cứ giá nào.
Lý Trường Hà lo lắng, ông ta thấy không thể nói được Chu Dương liền chuyển sự chú ý lên Thẩm Bích Quân: "Thẩm tổng, cô xem như thế thích hợp sao?"
"Lý Trường Hà tôi dù sao cũng là đại lý lớn nhất của công ty Danh Dương!"
Trong mắt của Lý Trường Hà, Thẩm Bích Quân là một người dễ tấn công hơn, trước đó ông ta kịch liệt như thế cũng vì cảm thấy Thẩm Bích Quân dễ nói chuyện.
Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là Thẩm Bích Quân chỉ hời hợt liếc nhìn ông ta một cái sau đó chậm rãi gật đầu: "Tôi thấy vô cùng thích hợp".
"Còn về việc ông nói ông là đại lý lớn nhất của công ty Danh Dương… Tôi nghĩ đại lý là thứ mà công ty Danh Dương không thiếu nhất".
"Cho dù không có sự hợp tác của Lý tổng đây, tôi tin rằng có rất nhiều sẽ đồng ý trở thành đại lý lớn nhất của công ty tôi”.
Những lời này của Thẩm Bích Quân giống như một lần nữa dội gáo nước lạnh vào mặt Lý Trường Hà.
Ông ta bất lực nổi giận: "Các người, các người không thể làm như vậy!"
"Tôi làm gì sai sao? Tôi chẳng qua chỉ là cẩn thận một chút thôi mà! Hơn nữa còn có rất nhiều người khác cũng ủng hộ tôi làm như vậy!"
"Tôi chỉ phạm phải một lỗi nhỏ thôi, sao các người có thể hủy hoại tôi như thế? Cách làm này của các người thật đáng quá!"
Quá đáng sao? Đối mặt với sự bất lực đến nổi giận của Lý Trường Hà, tất cả mọi người có mặt ở đó đều thờ ơ.
Có gì quá đáng chứ? Sự việc đã xảy ra rồi cũng cần phải có một người đứng ra gánh vác.
Mà rõ ràng Lý Trường Hà là người thích hợp nhất.
Trong mắt những người kinh doanh, họ luôn đặt lợi ích lên trêи hết, lúc này không còn ai đồng tình với Lý Trường Hà.
Bất kể là ông ta khóc lóc thê thảm thế nào, kể lể bi thương ra sao, cũng không một ai để ý tới ông ta.
"Từ hôm nay trở đi ông hãy quay về mà suy ngẫm làm sao làm người tốt, sau này có thể vẫn còn có cơ hội để vươn lên", Chu Dương vỗ vai ông ta sau đó lắc đầu đi về phía trước.
Nhìn thấy Chu Dương rời đi, những người khác cũng theo sát. Lý Trường Hà và tên bảo vệ đã bị bỏ lại phía sau.
Lý Trường Hà nhìn bóng dáng Chu Dương rời đi, trong lòng không chỉ không có chút suy ngẫm nào mà ngược lại còn thoáng qua sự oán hận.
Chu Dương khuyên ông ta nên làm người tốt, sau này có lẽ còn có cơ hội trở mình.
Nhưng ông ta đã làm người xấu quá lâu, sớm đã quên đi mất lương tâm là gì.
Vì vậy đến lúc này ông ta cũng không nhận ra được bản thân đã sai ở chỗ nào.
Ông ta chỉ cảm thấy nguyên nhân khiến bản thân thất bại chỉ vì cá lớn nuốt cá bé.
Bởi vì Chu Dương mạnh hơn do đó ông ta mới thất bại.
Chuyện đã thế này Lý Trường Hà cũng không làm ầm lên nữa, bởi vì lúc này ông ta càng làm ầm lên sẽ càng mất mặt.
Ông ta lặng lẽ quay người rời đi với sự hận thù trong lòng.
Còn tên bảo vệ kia đã sớm bị dọa đến mức tè ra quần.
Bất cứ ai làm việc ở khách sạn Huy Hoàng cũng biết Hổ gia có ý nghĩa gì.
Bây giờ Hổ gia muốn đích thân trừng phạt anh ta. Với phẩm chất của một bảo vệ cỏn con, anh ta hoàn toàn không thể chịu đựng được áp lực mà Hổ gia mang lại.
Thật quá kinh khủng, nhưng tên bảo vệ cũng không có cách nào khác, dù sao cũng chạy không nổi, chỉ có thể âm thầm hối hận. Tại sao mình lại đồng ý làm việc này, tại sao lại chán sống đi đắc tội với Chu Dương?
Chu Dương không biết Hổ gia xử phạt tên bảo vệ kia ra sao, lúc này anh đã đến phòng hội nghị ở tầng hai mươi hai.
Chu Dương và Thẩm Bích Quân ngồi trêи bục chủ trì, còn bên dưới có ba mươi đến năm người, đều là những người có liên quan đến ngành mỹ phẩm, về cơ bản đều là tổng giám đốc của của các công ty.
Hội trường này khá khí thế, bàn bên dưới được sắp đặt không theo quy luật bởi đây không phải là một phòng hội nghị có bầu không khí nghiêm túc, mà ngược lại giống như một bữa tiệc tự chọn hơn, khắp nơi đều được bày biện đồ ăn và rượu vang.
Tuy nhiên những người ngồi bên dưới khá nghiêm túc… Chu Dương khẽ ho một tiếng, cầm một miếng bánh lên rồi dựa chân lên trêи bàn nói: "Mọi người thả lỏng chút đi".
"Không cần phải nghiêm túc như thế, muốn nói gì thì nói, cái gọi là hội nghị giao lưu nên là nơi để mọi người trao đổi kinh nghiệm, phải không nào?"
Chu Dương đang ăn bánh ngọt nên lời nói hơi mơ hồ không rõ.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, tên này thật sự là Chu Dương ư? Là người vừa nãy đối mặt với tất cả các câu hỏi chất vấn của mọi người mà mặt không biến sắc à?
Dáng vẻ lúc này sao lại trông giống như một tên nhà quê chưa từng trải sự đời như vậy?
Nhưng bọn họ không dám nói gì, đùa gì chứ, vừa rồi Chu Dương ra oai như vậy ai mà không nhìn thấy?
Chỉ vài lời nói đã đống băng hoạt động của đại lý lớn nhất trước đó của công ty Danh Dương.
Bây giờ ấn tượng mà Chu Dương để lại cho bọn họ là sự vui giận thất thường, thủ đoạn tàn độc.
Nếu Chu Dương biết trong lòng những người này nghĩ như vậy, chắc hẳn sẽ lặng lẽ than thở một câu. Ông đây rõ ràng là rất gần gũi đấy!
Chu Dương cứ thúc giục như vậy, cuối cùng cũng có người dám đứng ra nói: "Chu tổng, tôi xin mạo muội hỏi một câu, giả sử giữa chúng tôi có người có ý kiến không hợp với anh, có phải anh sẽ đóng băng hoạt động của công ty của chúng tôi ngay lập tức hay không?".