“Sao nào? Chẳng lẽ anh chê lương trăm vạn một năm ít?” Vương Hồng Lăng nhíu mày, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ cần anh có đủ năng lực, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được. Tôi không thiếu tiền, cũng sẽ không bạc đãi người hợp tác cùng tôi.”
Nói xong, vẻ mặt cô ấy hãnh diện, chỉ Hồ Minh Nhân nói: “Vài năm trước Hồ Minh Nhân chỉ ở chợ sưu tầm mở một cửa hàng nhỏ, vì kiếm sống mà phải bôn ba vất vả. Tôi dìu dắt ông ấy, hôm nay ông ấy cũng coi là người có máu mặt ở thành phố Thanh Vân.”
“Ơn dìu dắt của đại tiểu thư, tôi không dám quên.” Hồ Minh Nhân nghiêm nghị nói.
Lâm Ẩn liếc mắt nhìn Hồ Minh Nhân. Hồ Minh Nhân là người nổi tiếng trong giới đồ cổ năm sáu năm trước.
Vậy chẳng phải là ngay khi Vương Hồng Lăng mười sáu mười bảy tuổi, bạn cùng trang lứa còn đang học trung học, tâm trí và thủ đoạn của cô ấy đã lợi hại như vậy.
“Lâm Ẩn, nếu anh đã học được hết tài nghệ giám định bảo vật, vậy cũng là một người có lí tưởng hoài bão.” Vương Hồng Lăng chậm rãi nói: “Tôi cho anh cơ hội thể hiện tài nghệ, không tới một năm, tôi đảm bảo anh có thể xóa sạch danh tiếng là đồ rác rưởi, ở nhà họ Trương cũng không có người dám bắt nạt anh.”
Nói xong, cô ấy cười như không cười nhìn Lâm Ẩn.
Cô đưa ra đãi ngộ này, chính là cơ hội cho Lâm Ẩn một bước lên trời, không có cách nào từ chối.
“Thật ngại quá, tôi không có thói quen làm việc cùng người khác.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
Vương Hồng Lăng không nhịn được bật cười, nụ cười rạng rỡ.
Con rể nhà họ Trương, một người dựa vào nhà họ Trương để kiếm sống. Bây giờ đang làm trợ lí cho vợ, bám váy vợ vậy mà lại nói với cô không có thói quen làm việc cho người khác?
“Ha ha.” Vương Hồng Lăng cười nói: “Lâm Ẩn, không phải bây giờ anh đang làm trợ lí cho vợ anh sao? Anh khinh thường nhà họ Vương hay là không tin thực lực của tôi?”
Lâm Ẩn nói: “Tôi chỉ cảm thấy tò mò, thân phận của cô ở thành phố Thanh Vân rất lớn, có quyền có thế. Muốn nhân tài thế nào chả có, sao lại chọn tôi?”
Vương Hồng Lăng nói: “Anh nói rất đúng. Tôi muốn nhân tài thế nào chả có. Nhưng ở thành phố Thanh Vân này, mấy ai có gan làm người của Vương Tử Văn bẽ mặt. Không nói đến việc tôi có thể dùng.”
“Haiz!” Nói tới đây, Vương Hồng Lăng thở dài một hơi. “Nếu không phải vì tôi là còn gái, cái đồ ngu xuẩn Vương Tử Văn kia lấy gì để cạnh tranh vị trí người thừa kế nhà họ Vương với tôi chứ.”
“Vương Tử Văn là đối thủ của tôi. Anh đối phó với hắn, tôi sẽ một mực bảo vệ anh. Đơn giản là vậy.” Vương Hồng Lăng phong tình cười, dáng vẻ rất tùy hứng.
“Tôi không có hứng thú tham gia vào cuộc đấu tranh nội bộ của nhà họ Vương mấy người.” Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Tôi thích sự dũng cảm của anh. Trương Hồng Lăng nói tiếp: “Nhưng tôi không thích sự ngu dốt mù quáng này. Nếu anh không tự hiểu hoàn cảnh của mình, thì lãng phí tất cả trình độ xem đồ cổ rồi.”
“Thế này đi, anh đến nhận chức phó chủ tịch tập đoàn sưu tầm của Minh Nhân. Lương một năm là năm trăm vạn, nếu năng lực của anh tốt, tương lai chức cao hơn Hồ Minh Nhân cũng được.” Vương Hồng Lăng nghiêm nghị nói, dáng vẻ như đang làm việc tốt.
Lâm Ẩn cười lắc đầu.
“Lâm Ẩn, đại tiểu thư coi trọng cậu, cậu đừng không biết điều.” Vẻ mặt Hồ Minh Nhân không tốt nói: “Không phải ai cũng có cơ hội này đâu. Cũng không nghĩ xem thanh danh của cậu ở thành phố Thanh Vân là gì. Đại tiểu thư đặc biệt nâng đỡ cậu, cậu không biết ơn còn dám vô lễ?”
“Lâm Ẩn, anh không phải là kẻ ngốc đấy chứ?” Vương Hồng Lăng không dám tin nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt nghi ngờ hỏi.
“Nghe nói anh kết hôn hơn hai năm, vợ anh vẫn không ngủ cùng phòng với anh. Anh bằng lòng ở Trương gia chịu uất ức như vậy?” Vương Hồng Lăng có chút không hiểu hỏi Lâm Ẩn. “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội tốt như vậy, có tôi là chỗ dựa vững chắc, ở thành phố Thanh Vân anh muốn là gì mà không được? Tiền tài mĩ nữ còn gì để buồn sao? Anh còn ở nhà họ Trương thì lấy đâu ra tiền đồ?”
Vương Hồng Lăng đã quen thói kiêu ngạo, người có thân phận như Lâm Ẩn chỉ cần tiện tay vẫy một cái, sẽ có cả đống người quỳ liếm trước chân cô. Lần này bị Lâm Ẩn cương quyết từ chối mấy lần, trong lòng cực kì khó chịu. Hôm nay nhất định phải khiến Lâm Ẩn làm việc cho cô.
“Tôi tài hèn học ít, không gánh vác được sự nâng đỡ của đại tiểu thư.” Lâm Ẩn đứng dậy, thản nhiên nói.
“Lâm Ẩn, anh biết tình cảnh của tôi và Vương Tử Văn, còn biết Hồ Minh Nhân là người của tôi.” Vương Hồng Lăng cười khấy nói: “Anh không cảm thấy bản thân biết quá nhiều rồi sao?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu: Làm người, hoặc là không biết nội tình. Nếu đã biết, nhất định phải cùng tham gia.”
“Cô nói rất có lí.” Lâm Ẩn gật đầu, nhìn vẻ mặt Trương Hồng Lăng thay đổi. “Có điều cách làm người này không bao gồm tôi.”
“Hừ, nói như bản thân anh là người cổ đại không quan tâm đến thế sự vậy.” Vương Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng nói: “Ở thành phố Thanh Vân này không có ai dám từ chối Vương Hồng Lăng tôi.”
Lâm Ẩn bật cười, cảm thấy người phụ nữ này có chút thú vị.
“Chẳng lẽ cô muốn giết tôi để bịt miệng.”
Khuôn mặt non nớt của Vương Hồng Lăng lộ ra vẻ giận dữ, mắt phượng híp lại, cực kì khí phách nói: “Anh đoán xem?”
Lâm Ẩn cười như không cười nhìn Trương Hồng Lăng.
“Lâm Ẩn, cậu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Hồ Minh Nhân tức giận nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn giành được tiền tài địa vị, cả đời này bằng lòng làm một người ở rể nhỏ bé sao? Tôi không tin trên đời này còn có người trong sạch không có ham muốn như vậy.”
“Cậu muốn điều kiện gì cứ nói. Chọc giận đại tiểu thư, cậu sẽ không có quả ngon để ăn đâu.”
Lâm Ẩn muốn nói lại thôi, anh định nói một nhà họ Vương nhỏ bé như thế anh còn không để vào mắt.
“Anh quay về suy nghĩ kĩ đi.” Vương Hồng Lăng ngồi xuống, vẻ mặt cực kì không vui.
“Đây là số điện thoại riêng của tôi, sau khi suy nghĩ kĩ thì gọi gọi tôi.” Vương Hồng Lăng ném một tấm danh thiếp ra, dáng vẻ như đã nắm chắc mọi việc, cười khấy nói: “Tôi đồng ý cho anh thời gian suy nghĩ. Chỉ sợ anh hai tôi vội vàng muốn ra tay, tôi không muốn đến lúc thi thể anh lạnh rồi mới nhớ gọi cho tôi.”
Lâm Ẩn cười khẩy, không nhìn đến tấm danh thiếp trên bàn.
“Sao nào? Đến danh thiếp anh cũng không nhận, là đang khinh thường tôi sao? Chẳng lẽ, làm bạn anh cũng không bằng lòng?” Vương Hồng Lăng tức giận nói, khuôn mặt xinh đẹp giống như bị oan ức lớn lắm.
Cô ấy cũng không biết tại sao, nếu là trước kia đối với loại người không biết điều này, cô đã sớm cho người đánh cút sang một bên.
Lâm Ẩn không nể mặt cô, cô cảm thấy nhất định phải khiến cho Lâm Ẩn thành thật kính trọng cô mới được.
“Làm bạn?” Lâm Ẩn cười khẩy, vẻ mặt không đổi nhìn Vương Hồng Lăng nói: “Cô có tư cách này sao? Xứng làm bạn với Lâm Ẩn tôi sao?”