Trong lòng Chu Ngọc Đàm rất khó chịu, cô ta nhìn Lâm Ẩn không biết xấu hổ làm trai bao, không biết đã dùng thủ đoạn quỳ liếm gì mà đến cả cô Công Tôn cũng nể mặt anh như vậy.
Tên vô dụng rác rưởi này rõ ràng không có tư cách ngồi đây uống trà, còn để mình làm phục vụ cho anh nữa, dựa vào đâu chứ?
"Cho một ly nước lọc đi." Lâm Ẩn nói thản nhiên.
"Nước lọc? À, không có, quán trà Vân Vận chúng tôi chưa bao giờ có loại thức uống thấp kém như vậy. muốn uống nước lọc thì phiền anh sang ven đường mà uống." Chu Ngọc Đàm khinh thường bảo.
Đúng là tên nhà quê chết dẫm, đến quán trà Vân Vận mà còn uống nước lọc? E là không kham nỗi mức giá cùng nguồn gốc của trà ở đây? Cũng có thể là thấy giá cao quá nên không dám uống, sợ bản thân phải trả tiền?
"Cô Công Tôn, sao cô lại uống trà cùng tên quê mùa này chứ? Hoàn toàn hạ thấp thân phận của cô." Chu Ngọc Đàm nói, sau đó lạnh lùng liếc sang Lâm Ẩn: "Còn uống nước lọc nữa Anh xem thường cô Công Tôn sao? Cảm thấy mình uống không nỗi, sợ bắt anh phải trả tiền?"
"Chu Ngọc Đàm, cô mau câm miệng lại!" Công Tôn Thu Vũ nổi đóa.
Cô gái này muốn chết à? Mình đến để cầu xin Lâm Ẩn, còn cô ta thì đến quấy rối!
"Cô Công Tôn, cô..." Chu Ngọc Đàm bị dọa đến mức nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng loạn, không biết tại sao cô Công Tôn lại bảo vệ thằng Lâm Ẩn vô dụng kia đến như vậy.
"Cô cái gì mà cô? Không có nước lọc thì nhà họ Chu các cô còn mở tiệm làm gì? Mau mang một ly đến đây, nghe chưa?" Công Tôn Thu Vũ giận dữ nói.
"Còn nữa, tôi muốn nói chuyện riêng với Lâm Ẩn, cô bảo nhân viên phục vụ đưa trà đến đây là được, đừng có lượn lờ trước mắt tôi nữa." Công Tôn Thu Vũ dặn dò.
"Hả? Cô Công Tôn, tôi không nói gì nữa đâu, cứ để tôi ở lại lo pha trà rót nước cho cô đi." Chu Ngọc Đàm vừa nói vừa cười xòa.
Địa vị ở dòng dõi họ Chu của nhà cô ta chỉ còn trông cậy vào việc lấy lòng được cô Công Tôn, phục vụ cho tốt để cô ấy đến nói giúp hai câu, thế là địa vị sẽ thay đổi hoàn toàn ở trước mặt cụ nhà rồi.
Cơ hội nịnh bợ này cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ.
"Tôi thấy cô là phiền rồi, bây giờ cô cút ngay khỏi mắt tôi đi." Công Tôn Thu Vũ lạnh giọng nói: "Cô mà còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ đánh tiếng đến ông cụ nhà họ Chu của các cô."
"Cô Công Tôn, tôi sai rồi, tha cho tôi đi, đừng truy trách tôi, là lỗi của tôi cả." Chu Ngọc Đàm vội vàng nói, sợ đến mức tái mặt.
"Cô xin lỗi tôi làm gì?" Công Tôn Thu Vũ cảm thấy khó hiểu vô cùng: "Xin lỗi với Lâm Ẩn đi, cô gây sự với anh ấy như vậy làm tôi mất mặt biết bao nhiêu? Gây sự với khách quý của tôi đúng không?"
Sắc mặt Chu Ngọc Đàm vô cùng khó coi, không ngờ trong lòng một nhân vật như cô Công Tôn, Lâm Ẩn lại có trọng lượng nặng đến như vậy.
Tại sao chứ? Còn bảo mình xin lỗi tên rác rưởi Lâm Ẩn này nữa, không tài nào cam lòng nỗi, nếu cô Công Tôn coi trọng cô ta như thế thì tốt biết bao? Có thể lập tức bay vút lên trong nhà họ Hạ, được kế thừa tài sản kếch xù của cụ Chu.
Chu Ngọc Đàm vừa ghen ghét vừa oán hận nhìn Lâm Ẩn, nói với giọng vô cùng không tình nguyện: "Xin lỗi, Lâm Ẩn, lúc nãy tôi nói sai rồi, không ngờ anh lại là bạn của cô Công Tôn."
"Sau này chú ý chút." Lâm Ẩn nói rất hờ hững.
Chu Ngọc Đàm không hề phục, tên rác rưởi này còn cố làm vẻ, cũng chẳng biết bản thân anh ta có tài cán gì? Đợi đến khi cô Công Tôn về thủ đô rồi phải nghĩ cách hại chết anh ta mới được!
"Nghe thấy chưa? Sau này chú ý hơn một chút, bây giờ cô mau tránh ra, mau mau biến đi." Công Tôn Thu Vũ nói với giọng thiếu kiên nhẫn.
Chu Ngọc Đàm này luôn quấy rầy cô nói chuyện chính với anh họ, đúng là phiền chết đi được.
"Vâng vâng thưa cô, tôi đi trước, cô có việc gì thì cứ bảo nhân viên nói lại cho tôi, tôi ở dưới lầu đợi cô sai bảo." Chu Ngọc Đàm cười xòa bảo, bước xuống lầu với bộ dạng không cam tâm tình nguyện.
Lâm Ẩn rác rưởi đáng chết này, vất vả lắm mới dẫn cô Công Tôn đến quán trà nhà mình được, vốn đã chuẩn bị để thể hiện một phen, cơ hội tốt như vậy đều bị anh làm rối bung lên.
Chu Ngọc Đàm bước xuống lầu dưới với tâm trạng không hề bằng lòng, nghĩ xem phải dùng cách gì để trừng phạt Lâm Ẩn, phải khiến tên rác rưởi này cúi đầu xin lỗi ở trước mặt mình.
"Ầy, rồi cuộc cũng cút đi rồi, sao từ khi em trở về thủ đô, bên cạnh toàn là người như vậy nhỉ?" Công Tôn Thu Vũ thở dài bảo.
"Em cảm thấy chỉ cần bọn họ biết em là người nhà họ Công Tôn, em sẽ không thể tìm được một người bạn bình thường nào nữa." Công Tôn Thu Vũ nói tiếp.
Lâm Ẩn cười khẽ, đáp hững hờ: "Thói đời là thế mà."
"Đúng rồi, anh họ, có phải anh cũng nghĩ như thế không, đó là nguyên nhân anh không phô bày thế lực cùng của cải của mình ra cho mọi người xem?" Công Tôn Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.
"Em không hiểu đâu." Lâm Ẩn đáp thản nhiên.
Trong lòng Công Tôn Thu Vũ âm thầm khâm phục, có lẽ đây chính là anh họ Tề Ẩn mà ngay cả ông ngoại cũng tán thưởng không dứt lời, nội tâm thâm sâu quá đi mất!
"Anh họ, gần đây anh ở thành phố Thanh Vân này thế nào rồi? Có chuyện gì vui không?" Công Tôn Thu Vũ hỏi.
"Nói chuyện chính đi." Lâm Ẩn nói rất nghiêm túc: "Em đến thành phố Thanh Vân tìm anh là có chuyện gì?"
Nói tới đây, vẻ mặt Công Tôn Thu Vũ cũng nghiêm túc lại, cô ấy nói: "Anh họ, anh trị bệnh cho ông ngoại đúng không? Chắc hẳn anh có y thuật rất giỏi, hoặc là quen biết bác sĩ nào đó tài năng?"
"Là anh chữa khỏi." Lâm Ẩn gật đầu đáp.
Công Tôn Thu Vũ đẩy kính mắt lên một cái, chần chờ một lúc rồi mới cất giọng cầu xin: "Anh họ, em muốn anh giúp đỡ một tay, anh có thể khám bệnh cho ông nội em được không."
"Ông nội em bị bệnh à? Có chuyện gì?? Lâm Ẩn hỏi.
Công Tôn Thu Vũ nói: "Em cũng không rõ là chuyện gì nữa. Lúc trước ông nội em vẫn rất khỏe, bỗng dưng lại ngã bệnh, cơ thể vô cùng suy nhược, tìm khắp các bác sĩ nổi tiếng của cả nước về, có cả người tài bên đông y nữa, nhưng chẳng ai khám ra được là bệnh gì."
"Ầy, bây giờ trong nhà đã loạn lên hết chỉ vì chuyện này." Công Tôn Thu Vũ thở dài một tiếng rồi mới tiếp lời: "Có người nói ông nội bị người ta hạ độc, hoặc là cơ thể của ông em đã suy nhược từ lâu, và cũng có người bảo đây là tình huống không xác định được."