Người đưa đò và đại bàng vàng thấy thời hạn trăm năm đã đến nhưng Lâm Ẩn vẫn không có ý xuất quan, không nhịn được than thở. “Xem ra hắn không đuổi kịp trận chiến này rồi”, người đưa đò thở dài.
“Muốn trong vòng trăm năm bước vào Ẩn Nhất cảnh hậu kỳ thật sự là chuyện không thể nào, thôi vậy, chúng ta đến thiên vực Tiểu Đông gặp mấy lão quái vật kia, xem ý kiến của bọn họ thế nào”.
Phân thân của đại bàng vàng dần trở nên hư ảo: “Có lẽ hắn không xuất quan cũng là chuyện tốt, nếu sau trận chiến này hắn còn sống, cũng coi như để lại một hạt giống cho hành tinh xanh”. ! Người đưa đò lắc đầu một cái, thuyền trúc dưới chân chậm rãi bay lên không, bay về phía tinh hải vô tận.
Nửa tháng sau khi hai người rời đi.
Trong tiên thổ phát ra tiếng rồng ngâm phụng hót, điềm lành xuất hiện, cảnh tượng kinh người.
Động tĩnh lớn đến mức tất cả sinh vật trong tiên thổ đều thấy.
Mấy dị thú chỉ có cảnh giới Chân Thần nhìn về phía cung điện, sau đó nhìn nhau.
“Chỗ tiên nhân bế quan có động tĩnh lớn thật”.
Chim đại bàng Lâm Ẩn nhìn thấy khi tiến vào tiên thổ lần trước nói, lúc này nó đã biến thành hình người, tu vi đã là Thiên Thần cảnh.
Mấy năm nay linh khí hồi phục, linh khí trong tiên thổ cũng dồi dào hơn, tuy huyết mạch trong người con chim đại bàng này rất loãng, nhưng vẫn mang chút huyết mạch của thần thú chim đại bàng canh vàng, tốc độ tu luyện rất nhanh.
“Trời ạ, tinh hà giao thoa xuất hiện ở nơi đó kìa!”
…
Biên giới thiên vực Tiểu Đông.
Cổ thành nơi đó đã biến thành một đống hoang tàn, có một vực sâu khổng lồ, bóng tối vô biên, mấy chục bóng người đứng thẳng bên trên, yên tĩnh không một tiếng động, lạnh lùng như tượng ma thần. Bọn họ đều đang chờ đợi.
Vụt!
Hai bóng người chậm rãi xé rách hư không xuất hiện ở nơi này.