Lâm Ẩn cười lạnh, nói tới nói lui, chẳng qua đám người này chỉ là những kẻ nhìn vào lợi ích mà thôi, bọn họ cho rằng giúp Vô Cực Tông mắng mình mấy câu là có thể nhận được sự ưu ái của Vô Cực Tông.
Nhưng bọn họ đâu biết ở trong mắt Vô Cực Tông, bọn họ chỉ là những con giun dế có thể tiện tay bóp chết, bây giờ người của Vô Cực Tông không nói gì, chỉ là đang xem một vở kịch mà thôi.
“Hôm nay là ngày khai phủ của Long phủ ta, các người là khách đến đây, ta tha cho các người một lần, cút đi!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Lâm Ẩn, đừng có kiêu ngạo, bây giờ các vị đại nhân của Vô Cực Tông đến rồi, làm gì đến lượt ngươi kiêu ngạo chứ? Còn dám bảo chúng ta cút, đúng là ngông cuồng…” Tu sĩ hồng bào của Thương Ngô Tông trợn to mắt, vô cùng tức giận.
Lâm Ẩn lười nói chuyện, đánh tới một quyền.
Ầm!
Khi một quyền kia xuất hiện, vô tận ánh bạc bao phủ lấy người anh, anh như tắm mình trong ánh bạc, theo một quyền anh đánh ra, huyết khí ngất trời bao phủ cả thiên địa, khiến phạm vi trăm dặm xung quanh đều vì thế mà chấn động.
“Oành!”
Tu sĩ hồng bào kia chỉ là Chân Thần sơ kỳ thôi, sao có thể chống lại một quyền của Lâm Ẩn được, tu sĩ hồng bào và hai Chân Thần ngoại vực vừa lên tiếng ở bên cạnh gã đều bị khí huyết đáng sợ ép thành mảnh vụn.
‘Sao hắn dám!’
‘Ở trước mặt Vô Cực Tông mà Lâm Ẩn còn dám ra tay, chẳng lẽ không sợ người của Vô Cực Tông xử lý sao?’
Rất nhiều người suy nghĩ.
Còn có mấy Chân Thần ngoại vực nói năng không lễ độ đều thầm thấy căng thẳng, lùi về sau trăm trượng, khom người với thuyền cổ thanh đồng: “Lâm Ẩn này coi trời bằng vung, mong đại nhân của Vô Cực Tông làm chủ cho chúng ta!”
“Thật thú vị!”
Vô Kỵ Tán Nhân ngồi thẳng trên thuyền cổ, trên mặt mang theo vẻ châm chọc.
“Lâm Ẩn, thực lực của ngươi không tệ, tiếc là ngươi lại giết thánh tử của Vô Cực Tông ta, nhất định không thể tồn tại”.
Mấy ngoại vực Chân Thần kia nghe vậy đều tỏ vẻ vui mừng.
Nhưng bọn họ không ngờ Vô Kỵ Tán Nhân lại vung tay áo, một uy thế ngập trời lập tức trút xuống người bọn họ, khiến bọn họ chấn động thành một làn sương máu.
Vô Kỵ Tán Nhân lạnh nhạt nói: “Hôm nay, phạm vi ngàn dặm đều sẽ biến thành cát bụi, ngàn tỉ sinh linh rơi vào trong biển máu, chôn cùng thánh tử Vô Cực Tông ta!”
Tu sĩ Vô Cực Tông trên thuyền cổ thanh đồng cũng lộ vẻ chế giễu mỉa mai, ở trên cao nhìn xuống.
Chẳng lẽ người của cái tinh vực hoang vu này cho rằng lửa giận của Vô Cực Tông bọn họ dễ lắng xuống như thế sao?
Chỉ có máu tươi mới có thể làm lắng xuống cơn giận của Vô Cực Tông bọn họ.
Khách khứa trên núi Lang Gia đều lộ vẻ hoảng hốt, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần mình không ra tay, Vô Cực Tông cũng sẽ không trút giận lên người bọn họ, nhưng bây giờ xem ra Vô Cực Tông hoàn toàn không coi thiên vực Tiểu Đông bọn họ ra gì, người xuất hiện trên núi Lang Gia bây giờ đều là mục tiêu để bọn họ tàn sát.
“Trời sập rồi!”
Sắc mặt Tống Hải khó coi.
Mặt mũi mấy tu sĩ có chút tiếng tăm ở thiên vực Tiểu Đông cũng hoàn toàn tái nhợt.
Tinh hải cực kỳ bao la, có rất nhiều tinh vực cũng tồn tại, mỗi một tinh vực đều rộng lớn hơn thiên vực Tiểu Đông rất nhiều, có vô số ngôi sao và tông môn. Ví dụ như Vô Cực Tông của tinh vực Trường Hồng, thực lực của một tông môn, dù là cả thiên vực Tiểu Đông cũng không thể chống lại.
Trong tinh hải vô tận, khoảng cách giữa các hành tinh cũng rất xa, các tông môn lớn cũng không muốn viễn chinh, vì như thế sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, thiên vực Tiểu Đông đã hai mươi nghìn năm không bị các tông môn thế lực của các tinh vực khác xâm lấn rồi.
“Bình thường đại giáo của tinh hải sẽ không tiến vào tinh vực khác với quy mô lớn, chỉ phái tới một vài cao thủ thôi, sao có thể có nhiêu cao thủ đến cùng một lúc như vậy được. Rốt cuộc tinh vực Tiểu Đông ta có thứ gì mà đáng để Vô Cực Tông tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên để vượt qua tinh hà như thế”, đại trưởng lão của Thương Ngô Tông tự lẩm bẩm.
Mà người của Long phủ thì đang vô cùng lo lắng.
Trận thế của Vô Cực Tông vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, vốn tưởng rằng chiến trường của Vô Cực Tông nằm ở Thiên Hoang giới, ngay cả Cố Thanh Ca cũng cho rằng Vô Cực Tông nhiều nhất chỉ phái tới một cao thủ Thiên Thần cảnh và mười mấy vị Chân Thần thôi, không ngờ Vô Cực Tông là ùn ùn kéo đến, suất lĩnh Thần quân đáng sợ, vượt qua vũ trụ tinh hà, giáng xuống hành tinh xanh.
Ba Thiên Thần và nhiều Chân Thần như vậy, dù là Thái Hạo Tông của nàng ta đối mặt với hạm đội thế này cũng không ứng đối cẩn thận.
Bây giờ nàng ta đột nhiên thấy mất lòng tin với lá bài tẩy trong tay mình.
Vẻ mặt Lâm Tiếu Đường cũng trở nên nghiêm túc, đặt một tay lên túi chứa đồ bên hông.
“Thiên quân…”
Mấy người cụ Tiền, Ninh Khuyết cũng hoảng hốt nhìn về phía Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, tự phế tu vi, cúi đầu chịu trói, theo ta về Vô Cực Tông đợi chưởng giáo xử lý, ta sẽ không ra tay với mấy người bình thường này, chỉ giết chết những người có tu vi, cũng coi như để lại một chút hạt giống cho các người”, tay áo của Vô Kỵ Tán Nhân tung bay, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Cũng không biết Lâm Ẩn này có thể tự phế tu vi hay không đây”, Vô Ngân Chân Nhân cười nói.
“Người của Triều Thiên cung ở Thiên Hoang giới quá khó chơi, Vô Cực Tông ta phái nhiều cao thủ đến như vậy lại không thể nhanh chóng xử lý bọn họ, tên ranh con này cũng xuất thân tử Triều Thiên cung, chưa chắc sẽ bó tay chịu trói”, Vô Cấu Chân Nhân lạnh nhạt nói.
Trên mặt vô số người tu luyện đã lộ vẻ tuyệt vọng.
Bọn họ đều tập trung vào Lâm Ẩn, trên internet cũng vô cùng xôn xao.
Phạm vi nghìn dặm núi Lang Gia trở nên loạn lạc, vô số người chạy xe bỏ chạy, muốn cách xa núi Lang Gia.
Người của những nơi khác cũng thông qua internet theo dõi Lâm Ẩn trên đời cao, đợi anh lên tiếng.
Câu nói tiếp theo rất có thể sẽ quyết định sống chết của mấy chục triệu người, thậm chí là mấy trăm triệu người ở nghìn dặm xung quanh.
‘Đồng ý hay không đây?’
Vô số người thầm nghĩ.
“Lâm Ẩn, vẫn nên tự phế bỏ tu vi đi!”
“Đúng thế, Lâm Ẩn không phản kháng thì chỉ có những người tu luyện bọn họ chết, nếu phản kháng thì sẽ có mấy chục triệu thậm chí là mấy tỷ người bình thường cũng sẽ bị liên lụy!”
“Những người tu luyện này chết thì chết thôi, mấy chục năm trước, trên hành tinh xanh hoàn toàn không có người tu luyện nào, không phải chúng ta vẫn sống rất tốt sao!”
Mấy người trên mạng không ngừng bàn luận.
“Các người câm miệng đi, nếu không có Lâm thiên quân, mấy chục năm trước các người đã chết trong sự xâm lấn của Ma Tộc rồi, làm gì còn cho các người nói nhảm ở đây nữa”.
“Tất cả đều là một đám nhát gan”.
Một vài người bảo vệ Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, quyết định của ngươi là gì?”
Vô Kỵ Tán Nhân cau mày nói.
Theo lão thấy có thể để người bình thường trên hành tinh xanh được sống đã là từ bi rồi.
“Bảo ta tự phế bỏ tu vi?”
Cuối cùng Lâm Ẩn cũng lên tiếng, anh nhếch miệng, tỏ vẻ châm chọc.
“Sao, ngươi không đồng ý à?”
Vẻ mặt Vô Kỵ Tán Nhân rất lạnh lẽo.
“Ha ha, chỉ là một Thiên Thần trung kỳ lại bảo bản tôn khom lưng uốn gối? Huống hồ các người là cái thá gì mà dám đứng trên trời nói chuyện với bản tôn. Chẳng lẽ các người cho rằng mình có thể thắng được ta sao?”