Có người giật mình la lên, những người khác cũng vội tránh xa cung điện thủy tinh này.
“Đừng tự tiện ra tay, chỗ nào ở đây cũng có trận pháp mạnh bảo vệ cả!”, Tống Hải la lớn, ông ta là người có trình độ trận pháp nhất ở đây.
Ông ta tỏ vẻ nghi ngờ không thôi, khi nãy rõ ràng ông ta không hề cảm nhận được sự tồn tại của trận pháp trong những cung điện này, nhưng lúc hai người ra tay lại có sấm sét đột nhiên đánh xuống.
Những người khác cũng đều tỏ vẻ khó hiểu, không dám làm bậy nữa.
Còn Lâm Ẩn thì rất hờ hững, tiếp tục đi về phía trước.
Theo tình huống bây giờ, dường như cung điện này là vật có chủ.
Lâm Ẩn càng đi càng hoảng sợ, nơi này không biết đã có bao nhiêu vạn năm tuổi rồi, nhưng vẫn không dính một hạt bụi, những kiến trúc này cũng cực kỳ uy nghi, vô cùng to lớn.
“Có khi nào nơi này thật sự là Thủy Tinh cung, nơi ở của Long tộc thượng cổ trong truyền thuyết không, rất giống với trong thần thoại thượng cổ đã nói”.
Lão Long Vương đi tới bên cạnh Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi.
Bản thể của lão là một con giao long, dù không phải rồng thật, nhưng huyết thống cũng không yếu, còn thêm đã được hành lang huyết thống gột rửa, lão đã có hy vọng thăng cấp lên rồng thật rồi.
Tiền bối trong tộc bọn họ để lại không ít sách cổ, trong đó có miêu tả về Thủy Tinh cung dưới đáy biển, vốn dĩ cho rằng là tổ tiên muốn nở mày nở mặt nên mới viết như thế thôi, bây giờ nhìn thấy Thủy Tinh cung này, trong lòng lão cũng hơi nghi ngờ có khi nào những truyền thuyết kia là thật không.
“Nơi này tựa như một thành trì, tràn ngập hơi thở của thần, trông không hề đơn giản”, Lâm Ẩn cũng không dám chắc.
Bọn họ đi về phía trước một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ không phải làm từ linh thạch cực phẩm, cột đồng thô to cao tận trời, thật sự giống như một cây cột chống trời, trên đỉnh cột còn treo một miếng vải rách nửa bên.
“Sao trông cái này có vẻ giống chiến kỳ của Long tộc ta vậy?”
Lão Long Vương nhỏ giọng thầm thì.
Lão cũng không dám chắc, chỉ là trông hơi quen mắt, những cổ tịch kia lúc còn trẻ lão có từng xem, đến bây giờ đã quên gần hết rồi.
“Đúng là một lá cờ!”
Lâm Ẩn giật mình, thứ này không đơn giản, thậm chí có thể nói là vô cùng ghê gớm, lá cờ có thể nói là rách nát này chính là thứ đại diện cho sự huy hoàng của Long tộc ngày xưa.
Chưa nói tới lá cờ phía trên, chỉ khí tức của cái cột đồng này thôi đã thấy không đơn giản rồi, e rằng còn mạnh hơn thần binh trong tay tất cả mọi người ở đây.
Bắt đầu có rất nhiều người ngoại vực muốn rút lui, nơi này không thiếu người thông minh, bọn họ cũng cho rằng có lẽ nơi này có chủ.
Lão quái vật có thể sống tới mấy chục nghìn năm, bọn họ hoàn toàn không dám trêu vào.
“Lâm thiên quân, ta xin rời đi trước nhé?”
Một Chân Thần ngoại vực nhỏ giọng nói.
Thấy có người lên tiếng, lại có mấy Chân Thần của ngoại vực dao động, cũng lên tiếng.
“Thiên quân, nơi này quá kỳ lạ, ta cũng muốn rời đi”.
“Ta không cần báu vật nữa, chỉ mong có thể bình an trở về thôi”.
“Đúng thế, chuyến đi này cho ta biết sống sót mới là may mắn nhất”.
Mọi người đều lên tiếng, bọn họ đến hành tinh xanh là vì tìm kiếm cơ duyên, cướp tài nguyên, nhưng bây giờ linh khí của hành tinh xanh chỉ vừa thức tỉnh, hoàn toàn không có quá nhiều tài nguyên đáng để bọn họ quan tâm. Hơn nữa đã có mấy chục Chân Thần chết trên hành tinh xanh, bây giờ rất nhiều thế lực trong thiên vực Tiểu Đông đã có rất nhiều Chân Thần chết đi, lúc này, dù bọn họ trở về tinh vực vẫn có thể nhận được rất nhiều tài nguyên, hoàn toàn không cần cược mạng sống của mình ở hành tinh xanh.
Một vài người vốn dĩ còn muốn đi tiếp nghe thấy lời này cũng dao động.
“Thiên quân, ta cũng đi trước đây”, Tống Hải cũng thấp thỏm nói.
Ông ta vốn dĩ là được mời đến hành tinh xanh, tông môn của bọn họ vẫn còn hai Chân Thần, hơn nữa tông môn của bọn họ cách tinh vực Hoang Mộc rất gần, lần này nếu có thể trở về tinh hải, muốn cướp lấy cả tinh vực Hoang Mộc cũng không phải không được.
“Ừm!”
Lâm Ẩn chỉ gần đầu, xoay người tiếp tục đi vào nơi sâu trong cung điện.
Mấy người Lộ Uyên Cố Thanh Ca tiếp tục tiến lên theo Lâm Ẩn, còn Tống Hải thì dẫn theo người ngoại vực rời đi, vốn dĩ ngoại vực vẫn có hai ba Chân Thần không muốn đi, nhưng vì người ngoại vực đều rời đi, nên bọn họ cũng không dám ở lại, một mình đối mặt với đám người Lâm Ẩn.
Mấy người Lâm Ẩn tiếp tục tiến lên, nước biển phía trước không ngừng dao động, vô cùng đáng sợ, có một vòng xoáy không lồ như muốn nuốt chửng cả không gian.
“Đây là mắt biển?”, Lâm Ẩn sửng sốt.
“Nghe đồn dòng tộc Chân Long thượng cổ trấn áp mắt biển, không ngờ lại là thật”, Cố Thanh Ca cũng giật mình thốt lên.
Nhưng mấy người cũng đều nhíu mày, nơi này có thể đi vào sao, liệu sẽ nguy hiểm không.
“Có thể đi vào”, lão Long Vương nói.
Nói xong, lão lập tức hiện ra thân giao lòng dài nghìn trượng, xông thẳng vào trong vòng xoáy lớn kia.
“Nghe nói Yêu Hoàng của Yêu Hoàng cung là một vị giao long”, Lâm Tiếu Đường nhẹ giọng nói.
“Đúng thế”, Cố Thanh Ca gật đầu: “Nghe đồn Yêu Hoàng của Yêu Hoàng cung đã sắp hóa thành Chân Long, chỉ không biết là thật hay giả”.
“Đi vào trước đã!”
Lâm Ẩn cũng nhảy vào trong mắt biển.
Anh đã sớm nhìn thấy chân thân của lão Long Vương, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Trời đất quay cuồng như xông vào trong vũ trụ tinh không tối đen và hỗn độn vậy.
Sau đó, một tia sáng nhanh chóng xuất hiện, cả thế giới đều trở nên rõ ràng.
Tiến vào mắt biển không lâu, mọi thứ trước mắt đều khác đi, nơi này vô cùng yên tĩnh, cực kỳ tĩnh mịch, tất cả sóng gió và vòng xoáy đều biến mất.
“Sao ta cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ, nơi này còn là mắt biển ư? Sao ta có cảm giác như tiến vào trong bí cảnh thế?”, lão Long Vương nghi ngờ.
Lão cũng là nhớ tới ghi chép trên sách cổ mới dám xông vào mắt biển, nhưng bây giờ lão hơi không tự tin.
“Nhìn phía trước!”
Lâm Ẩn chậm rãi nói.
Mọi người sử dụng hết thị lực, nhìn thấy một tòa cung điện không lộ cách đó mấy chục đặm, so với cung điện này, cung điện bên ngoài mắt biển thật sự quá giản dị.
Cung điện này cao nghìn trượng, chiếm diện tích hơn mười dặm, vàng son lộng lẫy, đồ trang trí bên trên đều được làm từ vật liệu hiếm có.
“Vàng Thái Dương, ngọc Phượng Hoàng…”
Những báu vật hiếm có được Cố Thanh Ca nhận ra, dù là người xuất thân từ Thái Hạo Tông, từng gặp rất nhiều báu vật như nàng ta cũng không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Vàng Thái Dương trực tiếp bị mài thành một bức tường điêu khắc như thế thật sự quá hút mắt, dù là ông nội nàng ấy cũng chỉ khảm mấy lượng vàng Thái Dương vào trong vũ khí thôi đã có thể hơn hẳn các vũ khí truyền thừa của thánh địa ở Thương Hoang giới rồi, bây giờ bức tường điêu khắc này đâu chỉ có chục nghìn cân.
Mấy người Lộ Uyên cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Đối mặt với cung điện xa xỉ như vậy, dù là Lâm Ẩn cũng không khỏi động lòng.
“Cuối cùng cũng có người đến, các ngươi mau nói cho ta nghe chuyện ở bên ngoài đi”.
Lúc mấy người còn đang khiếp sợ, trong cung điện vang lên tiếng trẻ con non nớt.
Mọi người giật mình đưa mắt nhìn sang, khi nãy cung điện xa hoa thu hút sự chú ý của bọn họ, cho nên bọn họ không phát hiện một bé gái khoảng mười một mười hai tuổi đứng trước cửa cung điện, trên đầu bé gái có hai cái sừng rồng.