Rất nhiều thế lực của giới võ đạo phương Đông đang tụ hội lại núi Lang Gia để đợi Lâm Ẩn xuất quan.
So với bị người nước ngoài thống trị, bọn họ mong muốn Long phủ có thể che chở bản thân hơn. Nhưng Lâm Ẩn vẫn không xuất hiện.
Các nhân vật có tiếng trong giới võ đạo phương Đông chỉ đành ở lại trên núi Lang Gia.
Một đêm nọ.
Một bàn tay lớn chừng mấy sân bóng đá bỗng nhiên xuất hiện trên bàu trời núi Lang GIa, hung hãn đè xuống.
Khi bàn tay khổng lồ kia còn cách mặt đất chừng mười nghìn mét, uy thế kinh khủng đã đổ ập đến, khiến cây cối trên núi Lang Gia phải cong cành, có rất nhiều người thường và tu sĩ cấp thấp cũng bị ép quỳ phịch xuống đất.
"Là cao thủcao thủ Chân Thần ra tay rồi, nhưng không biết là do thế lực nào", trong thành phố Lang Gia có người kinh hãi thốt lên.
"To gan!"
Đỉnh núi Lang Gia, Lộ Uyên bay lên trời với khuôn mặt lạnh lùng, tung một chưởng đến bàn tay khổng lồ kia. Một nắm tay to khoảng mười trượng bắn nhanh ra, đánh tan bàn tay khổng lổ ở trên bầu trời kia.
"Á!"
Phía sau tầng mây truyền ra một tiếng rên rỉ.
Trong hư không có hai bóng người hiện lên, trong đó một người là Lạc Hà Tôn Giả Tôn Giả, người còn lại chính là Chân Thần của Hắc Phong Tông.
Người vừa ra tay là Lạc Hà Tôn GiảLạc Hà Tôn Giả, hắn cứ nghĩ rằng trên núi Lang Gia chỉ có vài kẻ nửa bước Chân Thần mà thôi, không ngờ lại có cả Chân Thần tọa trấn, vừa nãy đã khiến hắn ăn thiệt trong lúc bất ngờ chưa kịp đề phòng.
"Không ngờ trong vũng nước cạn hành tinh xanh này lại có một con rồng thật!"
Lạc Hà Tôn Giả Lạc Hà Tôn Giảlạnh lùng bảo: "Ngươi hẳn là Lộ Uyên nhỉ, một Chân Thần vậy mà lại lưu lạc tới mức làm chó cho người ta!"
"Ta bảo rồi, ngươi tới đây, ta sẽ chém!"
Lộ Uyên bay lên trời.
Ầm ầm!
Lộ Uyên lại lần nữa tung chưởng ra, Lạc Hà Tôn Giả Tôn Giả cũng không cam lòng yếu thế, lập tức nghênh chiến, những người khác hoàn toàn không thấy rõ động tác của cả hai, chỉ thấy trên trời nổi gió cuộn mây. Nếu không nhờ uy lực mạnh mẽ của trận pháp trên núi Lang Gia, e rằng ngọn núi nãy đã loạn hết lên rồi.
Chân Thần của Hắc Phong Tông thấy thế thì đáp xuống.
Cao thủ phương Đông trên núi Lang Gia đều nghiêm mặt lại, nhưng người có thể cùng sóng với vai với Lạc Hà Tôn Giả thì chắc hẳn cũng là một vị Chân Thần.
"Đạo hữu xin dừng bước, nơi này không hoan nghênh ngươi!"
Lão Long Vương hiện thân lên chắn trước mặt Chân Thần của Hắc Phong Tông.
"Không ngờ một hành tinh xanh nhỏ bé lại có đến hai vị Chân Thần", Chân Thần của Hắc Phong Tông dừng bước: "Ta đến đây không phải để gây sự với ngươi, bảo sư thúc của ta đến gặp ta!"
Trên mặt mọi người lộ vẻ nghi ngờ.
Chỉ thấy cụ tổ Hắc Phong hổ thẹn bước ra, chắp tay với Chân Thần của Hắc Phong Tông: "Tông chủ... Tô Bắc!"
"Sư thúc, người đi theo ta hay ở lại đây, vũng nước trên hành tinh này đã quá sâu rồi, ta đang chuẩn bị trở về tinh vực Hoang Mộc", Tô Bắc lắc đầu nói: "Sư thúc theo ta đi, ta đảm bảo những tông môn khác sẽ không truy cứu chuyện người theo phe địch đâu".
Ánh mắt của Tô Bắc cũng có chút phức tạp, hắn biết tính cách của cụ tổ Hắc Phong, trưởng lão thế hệ này như bọn họ gần như đều là do cụ tổ Hắc Phong dạy dỗ, vì thế hắn tự nguyện lùi khỏi cơ hội chia cắt hành tinh xanh để bảo đảm tính mạng cho cụ tổ Hắc Phong.
"Hầy!"
Cụ tổ Hắc Phong thở dài một hơi: "Ngươi dẫn đệ tử Hắc Phong Tông về đi, ta chính là tội nhân của Hắc Phong Tông, không trở về đâu".
"Vậy sư thúc tự bảo trọng", Tô Bắc cũng không khuyên can nữa, đệ tử Hắc Phong Tông trên núi Lang Gia đều chắp tay với cụ tổ Hắc Phong, sau đó rời đi theo Tô Bắc.
Cụ tổ Hắc Phong nhìn họ rời đi với ánh mắt phức tạp.
Ông ta biết rõ nếu giờ mình trở lại sẽ mang đến tai họa cho Hắc Phong Tông, bọn họ là tông môn yếu nhất trong Thất Đại Tông, chỉ dựa vào một sư điệt này của ông ta để chống đỡ lại, lần này người của Hắc Phong Tông bọn họ đến tinh cầu xanh cũng không nhiều, so ra là đã là phe ít bị tổn thất nhất.
Chỉ tổn thất một vài đệ tử mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta lại đầu hàng không chút do dự.
Mấy phút sau khi mấy người Hắc Phong Tông rời đi, ngoài núi Lang Gia vài chục dặm, một cánh tay xuất hiện từ trong hư không, rơi thẳng xuống đất, khiến mặt đất bị thủng một hố to chừng mười dặm.
Lạc Hà Tôn Giả không nói tiếng nào, ngay cả cánh tay của mình cũng không cần, tháo chạy thẳng đến phương Tây.
Trận chiến đêm hôm đó gần như truyền đi khắp thế giới bằng tốc độ ánh sáng, cả hành tinh xanh chấn động, Lạc Hà Tôn Giả đánh lén Long phủ, lại bị người hầu của Lâm Ẩn đánh bại? Nhất là có người nghe người vực ngoài bảo Lạc Hà Tôn Giả không chỉ thất bại, mà còn bị thương không rõ nặng nhẹ ra sao nữa.
"Không ngờ người hầu cạnh cậu Ẩn lại có thực lực đến vậy, thế bản thân cậu Ẩn phải có cảnh giới cao đến nhường nào chứ?", có người cảm thán.
Người tu luyện ở phương Đông đều phấn chấn, cũng cảm thấy tự hào.
Trước kia phải đối đầu với rất nhiều thế lực, hàng loạt thế gia tài phiệt đều khép nép không dám nói một câu. Cho dù chỉ gặp đệ tử của đám ngoại quốc kia thôi cũng đã tái mặt.
Một vị cao thủ Chân Thần, đi đến đâu cũng được xem là kẻ mạnh.
Mà hành tinh xanh này lại không yếu ớt như họ nghĩ, tính cả Lâm Ẩn chưa lộ diện, có lẽ có đến ba cao thủ Chân Thần.
"Đã xem thường Long phủ rồi, thực lực của tôn giả Chân Thần sơ kỳ ra tay với Lạc Hà kia không hề yếu, đã có tư cách tự khai tông lập phái rồi", có một cao thủ Chân Thần mở miệng.
"Chỉ là ba Chân Thần sơ kỳ thôi, có thể bảo vệ được mảnh đất nhỏ bé của bản thân là tốt rồi", có kẻ hừ lạnh.
Quả nhiên vậy.
Chẳng mấy chốc đã có người thăm dò ra, thẳng tay phá hủy một cứ điểm của Long phủ ở Nam Dương. Tuy khoảng thời gian này Long phủ đang thu hẹp thế lực lại, nhưng thật sự là quá gấp gáp nên vãn có một ít một ít nhân viên ở lại nước ngoài, dính phải tai ương bị tiêu diệt.
"Ầm!"
Dưới một kích toàn lực của nửa bước Chân Thần, một ngọn núi cũng phải bị san bằng, mấy trăm đệ tử ngoại môn cùng quản lý của Long phủ ở Nam Dương đều bỏ mình tại chỗ.
"Long phủ chó má gì cơ chứ, thế lực lớn nhất phương Đông ư, chỉ như giun dế mà thôi, tiếp đi", một tu sĩ nước ngoài đứng giữa làn sương đen, không thấy rõ diện mạo khẽ hừ lạnh.
Các cứ điểm Long phủ khắp nơi trên thế giới đều bị công kích, may mà Long phủ bên này kịp thời trở tay, bảo đệ tử vứt bỏ cứ điểm, mau chóng ẩn nấp, thế nên tổn thất mới không quá nặng nề.
Long phủ bỏ ra năm năm để kiếm tra cho kỹ Ma tộc xuất hiện từ đâu, vậy mà các cứ điểm được thành lập trên toàn cầu nay lại trở thành uy hiếp với Long phủ, có một lượng lớn đệ tử đã tử vong.
Hơn nữa những kẻ ngoại quốc kia ra tay cũng chẳng màn có phải là người của Long phủ hay không, bọn chúng chỉ cần nghi ngờ có sự xuất hiện của Long phủ là đã thẳng tay san bằng một thành phố hoặc một thôn xóm quanh đó, hở một tí là có mấy trăm người tử thương.
Thành phố Nam Hải, Long Quốc.
Một cao thủ được khói đen bao bọc toàn thân ra tay rất tần nhẫn, tung một quyền hơn trăm trượng nhắm thẳng vào tòa nhà cao hơn hai trăm tầng ở phía trước.
Đó là trụ sở chính của Long phủ ở phương Nam.
"Chỉ là thế lực hoang dã mà dám đối địch với đại tông ngoại quốc ta, bọn giun dế mau chết đi!"
Gã đang huênh hoang, khuôn mặt lạnh lùng, ngay lúc bàn tay kia sắp nện vào tòa nhà...
"Ầm!"
Một tia kiếm mạnh mẽ không gì ddihcj nỗi lao từ phương xa đến, tốc độ cực nhanh, dù cao thủ được khói đen bao quanh kia có thực lực Chân Thần thì cũng không né được. Trong chớp mắt, một tia kiếm đã xuyên thủng làn khói đen, chém kẻ đang ẩn nấp kia thành hai nửa, ngay cả thần hồn trong cơ thể cũng bị kiếm khí chém tan tành.
"Kiếm quang kia mạnh mẽ quá!"
"Cách xa hơn vạn dặm mà vẫn có thể chém chết một vị Chân Thần!"