Lâm Ẩn cười khẽ nói: “Người Thanh Môn bây giờ đều kiêu ngạo như thế sao?”
“Tên ranh con, cậu phải hiểu bây giờ mình đang nói chuyện với ai!”, hai võ giả trên bảng Thiên liếc nhìn nhau, hai người cùng xông về phía Lâm Ẩn, lần này là cơ hội để bọn họ thể hiện trước mặt Tạ Thông, có thể sống hay không cũng phải dựa vào lần này.
Thấy hai người xông về phía Lâm Ẩn, chàng trai và Tạ Thông đều không ngăn cản, còn cười nhạt.
“Lấy trứng chọi đá”.
Lâm Ẩn hơi lắc đầu, búng tay với hai người.
Hai võ giả trên bảng Thiên chỉ thấy một cơn gió mạnh thổi đến, sau đó thì mất đi tri giác. Còn Tạ Thông và chàng trai của Thanh Môn thì trợn mắt há mồm, bọn họ chỉ thấy chàng trai trước mặt cong ngón tay búng một cái, hai võ giả trên bảng Thiên đã biến thành hai làn sương máu.
Lúc này bọn họ cũng hiểu mình gặp phải kẻ khó chơi rồi.
“Tiền bối…”
Tạ Thông nhìn Lâm Ẩn dè dặt nói.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng phất tay ngắt lời, hỏi: “Tạ Viễn dạy dỗ các người như thế sao?”
“Nhóc con, dù anh mạnh thật, nhưng Thanh Môn tôi cũng không dễ trêu vào, anh dám đắc tội với Thanh Môn ở Nam Dương chắc chắn nửa bước khó đi”, chàng trai tự tin nói với Lâm Ẩn: “Không, đắc tội với Thanh Môn tôi, cả hành tinh xanh đều không có chỗ để anh dung thân”.
“Câm miệng!”
“Cảm ơn tiền bối đã tha cho tội chết”.
Tạ Thông cúi người với Lâm Ẩn.
“Anh dám phế tôi?” Ngô Tùng cực kỳ khó tin, hắn là người cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn nhìn trúng, bây giờ lại bị người ta phế bỏ ở Nam Dương.
“Ranh con, anh chết chắc rồi!”
Ngô Tùng gần như nổi điên, oán hận nhìn Lâm Ẩn.
“Đi thôi!”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Đi?”
Tạ Thông cực kỳ ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Đi đâu?”
“Nơi này là Nam Dương, đương nhiên là đến Thanh Môn các người rồi”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói.
Trong lòng Tạ Thông tựa như dời sông lấp biển, trong khoảng tời gian ngắn ông ta cũng không biết người trước mặt rốt cuộc là bạn hay thù, lúc này cụ ông không còn ở tổng bộ của Thanh Môn, trong Thanh Môn có ai là đối thủ của người thần bí trước mắt đâu.
“Không biết tiền bối đến Thanh Môn của tôi có chuyện gì?”
Tạ Thông trầm giọng hỏi, ông ta là người nhà họ Tạ, mà Thanh Môn là của nhà họ Tạ, ông ta làm trưởng lão của nhà họ Tạ, có ràng buộc rất chặt chẽ với Thanh Môn.
Lâm Ẩn cũng nhìn ra sự lo lắng của Tạ Thông, hờ hững nói: “Không cần lo lắng, tôi có quen biết với Tạ Viễn và Tạ Toàn”.
“Nếu đã như thế thì mời tiền bối, bên ngoài có máy bay của Thanh Môn tôi”.
Tạ Thông một tay xách Ngô Tùng, một tay khác ra hiệu mời.
Đi ra ngoài hang núi, quả nhiên thấy có một chiếc máy bay trực thăng, nửa giờ sau, ba người đã đến cửa tổng bộ Thanh Môn.
Lâm Ẩn và Tạ Thông đi xuống, còn Ngô Tùng thì bị Tạ Thông xách trên tay.
Lâm Ẩn dùng thần giác dò thám, gật nhẹ đầu.
Mấy năm nay anh cũng cho Thanh Môn không ít tài nguyên, lúc này thực lực của Thanh Môn quả nhiên có tiến bộ vượt bậc, lúc này trong tổng bộ của Thanh Môn có không dưới hai mươi võ giả trên bảng Thiên, còn có một Thần cảnh, chính là Tạ Toàn mà Lâm Ẩn có quen, người nắm quyền Thanh Môn.
Lúc này đệ tử của Thanh Môn cũng nhìn thấy Tạ Thông và một chàng trai lạ đi xuống từ trên máy bay, Tạ Thông còn xách Ngô Tùng đã hôn mê trên tay, ai cũng thấy giật mình.
“Trưởng lão, có chuyện gì thế?”
Một nghi trượng của Thanh Môn tiến lên nghênh đón, nhỏ giọng hỏi.
Ngô Tùng là thiên tài cụ ông xem trọng, không ngờ lại bị thương thành như thế, nếu do thế lực ở Nam Dương làm ra, lần này chắc chắn Nam Dương sẽ rối loạn.
“Chuyện này các người không cần quan tâm, môn chủ có ở đây không?”
Tạ Thông hỏi.
“Môn chủ đang ở đây”, nghi trượng thấy thế cũng không dám hỏi nhiều, vội nói.
Tạ Thông cũng không cần những đệ tử này dẫn đường, dẫn theo Lâm Ẩn đi thẳng đến phòng tiếp khách, sau đó để Ngô Tùng trên sofa một bên rồi nói: “Tiền bối đợi một lát, tôi đi thông báo với môn chủ”.
“Ừm!”
Lâm Ẩn gật đầu.
Sau đó ngồi xuống sofa, mấy năm nay Thanh Môn qua lại mật thiết với nhà họ Lâm, có lẽ sẽ biết trong một năm mình bế quan đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Thông vội đi tới phòng họp mà Tạ Toàn đang có mặt.
Lúc này Tạ Toàn và các cao thủ của Thanh Môn đang họp.
“Lần này cụ ông gửi tin bảo đệ tử Thanh Môn chúng ta đến khu vực Trung Á giao chiến với Thập Tự quân, để lại bảy võ giả trên bảng Thiên tọa trấn Nam Dương, những người khác đến Trung Á với tôi”.
Tạ Toàn nghiêm túc nói.
Chuyện lần này cực kỳ cấp bách, Giáo Đình phương Tây liên thủ với Huyết Tộc, mang theo một trăm nghìn võ giả mạnh mẽ tấn công phương Đông. Cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn đã dẫn theo một phần nhỏ cao thủ Thanh Môn đến Trung Á. Bây giờ gửi tin về nói bên phía kia có rất nhiều võ giả, thậm chí còn có vũ khí cỡ lớn, sự tình khẩn cấp, cần Thanh Môn phái cao thủ ra giúp đỡ.
“Không biết bên phía phương Đông có phản ứng gì không?”
Một trưởng lão của Thanh Môn lên tiếng hỏi.
“Chỉ với Thanh Môn chúng ta không phải là đối thủ của hai thế lực hàng đầu kia”, một trưởng lão khác cũng nghiêm túc nói.
“Cái này mọi người không cần lo lắng, lần này có cao thủ Thiên Tiên trên núi Long Hổ dẫn dắt, thậm chí còn có mười mấy Địa Tiên đi theo, nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng điều ra bảy tám Địa Tiên, sức chiến đấu hàng đầu không cần phải lo lắng, việc võ giả Thanh Môn chúng ta cần làm là giết chết những người nắm giữ đại sát khí”, Tạ Toàn nói với giọng điệu nặng nề.
“Như vậy thì được”.
“Nếu đã thế thì lúc nào chúng ta đi Trung Á đây?”
Nghe vậy, các trưởng lão của Thanh Môn thầm thở phào, dù bọn họ xưng hùng xưng bá ở Nam Dương, nhưng dù sao Thanh Môn cũng lăn lộn ở cùng nhà họ Lâm lâu như thế, đương nhiên biết một võ giả trên bảng Thiên ở trước những thế lực lớn chân chính kia cũng chỉ là một con kiến thôi.
Bây giờ cụ ông của bọn họ đột phá Nhân Tiên, mới miễn cưỡng xem như có chút địa vị trong những thế lực lớn kia, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người đẩy mạnh từ bên ngoài.
Tạ Thông bước nhanh vào trong phòng họp, nghiêm túc nói:
“Ngô Tùng bị người ta phế bỏ, người kia nói mình có quen biết với cụ ông, đang ở trong phòng tiếp khách”.