Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1152 - Các người cũng xứng liều mạng ư?

Trước Sau

break
“Đúng, mau thả tôi ra, đợi Hình trưởng lão đến rồi nhất định sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn!”, Diêu sư huynh đã không thể nói chuyện bằng miệng nữa rồi, chỉ có thể điên cuồng kêu gào bằng thần niệm.

“Oành!”

Lần này, Lâm Ẩn không nói gì, thẳng thừng đạp Diêu sư huynh vào trong vách tường, tay chân Diêu sư huynh gãy lìa, ngực bị lõm sâu, nội tạng suýt bị một cú đá của Lâm Ẩn làm nát vụn.

Nhưng có một ánh sáng trắng mờ mờ hiện lên trên người Diêu sư huynh, đó là bùa hộ mệnh gã ta tình cờ có được ở bên ngoài, có thể ngăn cản một đòn của Địa Tiên, bây giờ cứu gã ta một mạng, nhưng ngọc phù đã vỡ nát, mất đi tác dụng.

“To gan!”

Tiếng quát vang lên từ phía xa, một bóng người mặc đồ đen chạy nhanh tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ cách Lâm Ẩn không xa.

“Tên oắt con, cậu giết đệ tử của tôi, còn muốn giết chết đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông, cậu chết chắc rồi!”

Người đến lưng hùm vai gấu, mắt như chuông đồng. Đây chính là người đứng thứ hai Huyễn Lôi tông – Hình Lôi, Hình trưởng lão! Một cao thủ Địa Tiên trung kỳ, Hình trưởng lão quát to một tiếng, khí thế che trời lấp đất của Địa Tiên xuất hiện, tựa như một ngọn núi lớn đè xuống đầu.

Sắc mặt của rất nhiều người vây xem cũng hơi thay đổi, người có tu vi thấp liên tục lùi về sau, mãi đến khi lùi ra ngoài mấy trăm trượng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trong những thế hệ trẻ tuổi chỉ có Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử không bị khí thế của Hình trưởng lão làm ảnh hưởng, vẫn có thể đứng trong không trung, nhưng cũng cảm thấy rất áp lực.

Lâm Ẩn thì vẫn kiêu ngạo đứng trên mái nhà, ung dung như gió nhẹ thổi qua.

“Nếu ông không phục thì đến đây chịu chết đi!”

Lâm Ẩn lại đạp xuống lần nữa, Diêu sư huynh dưới chân anh lập tức nổ tung thành một làn sương máu.

Trên người Lâm Ẩn không bộc lộ chút khí thế nào, nhưng càng như thế, Hình trưởng lão càng không dám hành động lỗ mãng, lão ta không khỏi nhíu mày.

“Tôi cũng muốn xem thử cậu có năng lực gì đấy!”

Dứt lời, lòng bàn tay lão ta có tia chớp lóe lên, đánh tới một chưởng.

Khoảng cách gần như vậy, tia chớp màu vàng biến thành một con giao long điện, chớp mắt một cái đã xuất hiện trên đầu Lâm Ẩn, muốn cắn anh.

“Trò trẻ con”.

Lâm Ẩn nhẹ nhàng búng tay, một kiếm quang vô cùng nhỏ bắn ra từ trên ngón tay anh, kiếm khí nhỏ đến mức khó nhận ra, nhưng cảnh tượng khiến mọi người sợ hãi xuất hiện.

Giao long điện dài mười trượng lập tức bị cắt đứt dưới kiếm khí, tựa như con dao cắt qua đậu hũ. Từng tia kiếm khí xẹt qua giao lòng, chém thẳng về phía Hình trưởng lão.

“Hây!”



Hình trưởng lão quát to một tiếng, chân nguyên vòng quanh, bí bảo bảo vệ quanh người, vô số vòng bảo vệ xuất hiện. Nhưng dưới những tia kiếm khí, vòng bảo vệ cứ thế nổ tung, đến cuối cùng, lão ta ngạc nhiên nhìn tay phải bắn ra giao long điện của mình bị chém đứt.

Kiếm Khí Ngưng Tơ!

Đây vốn dĩ là chiêu thức trong Kiếm Kinh của Kiếm Môn ở thế giới thường, nhưng bây giờ vào tay Lâm Ẩn lại có thể dễ dàng đánh bại một cao thủ Địa Tiên trung kỳ.

Mọi người sững sờ, ai cũng thấy khó tin.

Ngay cả Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử của tỏ vẻ sợ hãi, Hình trưởng lão có tu vi Địa Tiên trung kỳ, dù là ở vương tộc hay hoàng tộc cũng là một nhân vật cấp cao, bây giờ lại dễ dàng bị một Địa Tiên thần bí chém đứt tay phải, hơn nữa trông thái độ của Địa Tiên thần bí này thì biết rõ anh vẫn chưa ra tay bằng hết sức mình.

Lâm Ẩn chém đứt một tay của cao thủ Địa Tiên trung kỳ trong nháy mắt, ai có thể không chấn động.

Ngay cả bản thân Hình trưởng lão cũng không thể chấp nhận được, lão ta vốn dĩ là một tán tu, xông xáo bên ngoài nhiều năm mới gia nhập Huyễn Lôi tông đảm nhiệm vị trí trưởng lão, lão ta không phải những đóa hoa trong nhà kính kia. Trước đây lúc ở bên ngoài từng đánh nhau với không ít cao thủ Địa Tiên, nhưng trước giờ chưa từng bị đánh bại một cách dễ dàng như thế bao giờ.

Lão ta thầm so sánh Địa Tiên thần bí trước mắt và tông chủ, trong lòng đưa ra một kết luận là Địa Tiên thần bí trước mắt có khả năng thắng cao hơn.

Điều này khiến trong lòng lão ta không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Nếu cao thủ bí ẩn trước mắt muốn ra tay với Huyễn Lôi tông bọn họ, tông chủ đã đi núi Côn Khư, bọn họ nên ngăn cản bằng cách nào đây.

“Tôi và đội buôn của Hắc Sơn thành chỉ là bèo nước gặp nhau, các người không được làm khó đội buôn của Hắc Sơn thành, nếu không đừng trách tôi vô tình!”, Lâm Ẩn nhìn Hình trưởng lão, sau đó nâng ngón tay lên làm thánh kiếm, chém về phía ngọn núi lớn cách đó mười mấy dặm.

“Ầm ầm ầm!”

Trong ánh mắt khó tin của mọi người, đỉnh núi cách đó mười mấy dặm như bị dao cắt qua, trở nên bằng phẳng, cả đỉnh núi ầm ầm rơi xuống, lăn đến tận dưới chân núi.

Lâm Ẩn nhìn thoáng qua đội buôn của Hắc Sơn thành, xoay người rời đi.

Mãi đến khi Lâm Ẩn biến mất, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Im lặng một lúc, Bạch Vũ mới nói: “Nếu đã thăm hỏi quý tông môn thì tôi cũng nên đi rồi”.

“Được, anh Bạch, có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo thì mong anh thông cảm!”

Vẻ mặt của Li Mộng tiên tử cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, trở nên vô cùng nghiêm túc. Vô duyên vô cớ trêu phải một cao thủ như thế, cô ta cũng không có tâm trạng chiêu đãi Bạch Vũ nữa.

Bạch Vũ thấy thế cũng không nói gì thêm, chắp tay với hai Địa Tiên của Huyễn Lôi tông rồi đi khỏi.



Cao thủ cấp bậc thế này, vương tộc hoàng tộc bọn họ cũng không thể dễ dàng đắc tội, chứ đừng nói là tông môn hai ba trăm năm như Huyễn Lôi tông.

“Ra lệnh không được kiếm chuyện với đội buôn của Hắc Sơn thành, các đệ tử mau chóng trở lại tông môn!”

Li Mộng tiên tử nói xong thì bỏ đi cùng với Hình trưởng lão và Vu trưởng lão.

“Chuyện này nên làm thế nào đây?”

Hình trưởng lão nghĩ lại mà sợ, hỏi.

“Báo với sư phụ trước, bây giờ là lúc Côn Luân có nhiều chuyện, chúng ta không thể trêu vào cao thủ thế này được”, Li Mộng tiên tử lắc đầu nói: “Trước khi đi sư phụ có dặn dò, bảo chúng ta đừng rời khỏi Thanh Thủy thành, mấy năm qua Côn Luân rất không yên ổn, có lẽ lại sắp xảy ra chuyện rồi”.

“Ý Li Mộng là vương tộc hoàng tộc lại muốn ra tay ư? Mới yên ổn được mấy năm đâu?”

Vũ trưởng lão nghe vậy thì hơi nhíu mày, mấy năm trước vương tộc hoàng tộc loạn chiến, Huyễn Lôi tông bọn họ bị ép chọn phe, tổn thật một Địa Tiên và mấy Nhân Tiên, thực lực giảm mạnh, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chắc chắn cuộc sống của bọn họ cũng không dễ chịu.

“Thời buổi loạn lạc, chuyện hôm nay dù ảnh hưởng đến danh dự của Huyễn Lôi tông ta, nhưng ít nhất tiền bối kia cũng không đuổi cùng giết tận chúng ta, chuyện này không được nhắc lại nữa, sau đó bồi thường cho đội buôn của Hắc Sơn thành đi!”

Hình trưởng lão thở dài một tiếng, nhớ tới chiêu kiếm của Lâm Ẩn khi nãy, lão ta vẫn còn thấy sợ hãi.

Người trong đội buôn của Hắc Sơn thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Cuối cùng Hắc Báo lấy lại tinh thần đầu tiên, ra lệnh: “Chuyện này xem như đã qua rồi, chúng ta mau xử lý hàng hóa rồi trở về Hắc Sơn thành, dù có uy hiếp của tiền bối Lâm, nhưng cũng không biết Huyễn Lôi ông có tính toán gì, vẫn nên mau chóng rời khỏi thì hơn”.

Mọi người đều gật đầu, chuyện hôm nay đem lại ảnh hưởng quá lớn với bọn họ, không ngờ người đi cùng với mình lại là một đỉnh cao Địa Tiên, một mình áp đảo cả Huyễn Lôi tông.

Hắc Báo nhìn về phương xa, trong mắt có ánh sáng lướt qua.

‘Không thể giữ lại những người biết chuyện này của nhà họ Tông!’

Mấy chục dặm bên ngoài Thanh Thủy thành.

Bạch Vũ đi trên đường lớn, bên cạnh còn có một ông lão đi cùng, ông lão giấu đi khí thế, người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra, nhưng Bạch Vũ lại nói chuyện với ông ta rất cung kính.

“Ông ba, thực lực của người khi nãy thế nào?”

Ông lão nói với sắc mặt nặng nề: “Ít nhất không thua gì gia chủ!”.

- -------------------
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc