Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1150 - Cảm giác quen thuộc

Trước Sau

break
Nghe vậy, người của đội buôn Hắc Sơn thành đều tỏ vẻ sợ hãi, trong Thanh Thủy thành, Huyễn Lôi tông chính là trời, bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Huyễn Lôi tông thật sự muốn đuổi cùng giết tận ư?”

Hắc Báo đau khổ nói: “Ngài Lâm chỉ là đi ngang qua Hắc Sơn thành tôi thôi, sao chúng tôi có thể biết ngài Lâm ở đâu được”.

“Đúng đó! Xin các ngài tha mạng!”

“Chúng tôi và ngài Lâm chỉ là bèo nước gặp nhau!”

Người trong đội buôn đều cầu xin tha thứ.

“Tông Huyền, tôi là chú của cậu đấy!”

“Đúng đúng đúng, chúng ta là người một nhà mà!”

Trong đội buôn cũng có người của nhà họ Tông, bọn họ nhìn Tông Huyền, lôi quan hệ người thân ra.

“Ha ha!”

Tông Huyền nở nụ cười lạnh lùng: “Lúc các người lấy lòng tên họ Lâm kia có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Cũng vì thằng nhóc họ Lâm kia mà tôi mất hết mặt mũi ở Hắc Sơn thành, hôm nay không đưa anh ta ra thì các người đừng hòng sống”.

“Được rồi, mười lăm phút đến rồi”, Lam sư huynh cười khẩy, đảo mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Giết ai trước đây?”

Người trong đội buôn rụt đầu lại như đà điểu, sợ bị Lam sư huynh chú ý đến.

“Khụ khụ!”

Nhưng vào lúc này, một nữ võ giả trong đội buôn vì tình trạng thương tích còn chưa hồi phục mà ho ra tiếng.

“Nếu chỉ có một mình cô lên tiếng, vậy là cô đi!”

Lam sư huynh nở nụ cười tàn nhẫn, đánh một chưởng về phía cô gái đang ho khan kia.

“Không được!”

Một nam võ giả thấy thế thì cố hết sức chạy về phía nữ võ giả.

Trên mặt Lam sư huynh mang vẻ tàn nhẫn, không thèm để tâm, cứ thế đánh ra một chưởng.

Người xung quanh đều nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh đẫm máu này.

“Oành!”

Một âm thanh thật lớn vang lên, cảnh đẫm máu trong dự đoán của bọn họ không hề xuất hiện, nhưng Lam sư huynh vừa muốn giết người lại bay ngược ra ngoài, đập lên một trạch viện ở phía sau khiến nó sập xuống.



“Ai đó!”

Diêu sư huynh và Tông Huyền vừa ngạc nhiên vừa tức giận, trong mắt còn xen lẫn chút sợ hãi.

Người xung quanh cũng đều tỏ vẻ hoảng sợ, khi nãy bọn họ cũng đã thấy sức mạnh khi Lam sư huynh ra tay, chắc chắn chỉ có cao thủ Nhân Tiên mới có, bây giờ ngay cả ai ra tay cũng không thấy rõ đã bị đánh đến mức không biết sống chết.

“Cao nhân phương nào ra tay ở đây vậy, là muốn chống lại Huyễn Lôi tông chúng tôi sao?”

Thấy không có ai xuất hiện, Diêu sư huynh đảo mắt nhìn một vòng, quát lên.

Lúc này, Lâm Ẩn xuất hiện trên nóc nhà cách đó không xa, anh lạnh lùng nhìn Diêu sư huynh và Tông Huyền nói: “Không phải các người đang tìm tôi à? Bây giờ tôi đến rồi đây!”

Nghe vậy, người vây xem xung quanh đều nhìn lên, trên nóc nhà cách đó không xa có một người đứng đối mặt với mọi người, tóc bạc phiêu dật, khí chất xuất trần như người trong chốn thần tiên.

Đây là ai?

Người không biết chuyện thầm nghĩ, nhưng trong lòng hoàn toàn không tìm ra được một người như vậy!

“Đây là ai mà dám ra tay với người của Huyễn Lôi tông vậy?”

“Ra tay với người của Huyễn Lôi tông ở đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”

“Ha, người này còn trẻ đã có thực lực như thế, chắc hẳn cũng xuất thân từ thế lực lớn, ai thắng ai thua khó nói lắm”.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Sắc mặt Diêu sư huynh trở nên rất khó coi, gã ta biết lần này trêu phải kẻ khó chơi rồi. Tu vi của Lam sư đệ chỉ thua gã ta một bậc, ngay cả gã ta cũng không thể đánh bại Lam sư đệ dễ dàng như vậy, thực lực của người trẻ tuổi trước mắt chắc chắn vượt qua gã ta.

“Đầu tiên cậu ăn nói ngông cuồng với Huyễn Lôi tông của tôi trước cổng thành, bây giờ lại làm sư đệ tôi bị thương, là muốn hoàn toàn trở mặt với Huyễn Lôi tông sao?”

Sắc mặt Diêu sư huynh tái xanh nói.

“Haha, đáng ra tôi muốn rời khỏi Thanh Thủy thành, các người lấy mạng của đội buôn Hắc Sơn thành ra uy hiếp, bây giờ lại nói thành tôi muốn kiếm chuyện với các người?”, Lâm Ẩn khinh thường nói: “Nói tóm lại, hôm nay tôi không xem Huyễn Lôi tông ra gì đấy thì thế nào?”

“Cậu…”

Diêu sư huynh tức giận, nhưng lại không dám ra tay, chỉ có thể nói: “Nơi này là Thanh Thủy thành, không phải nơi để cậu làm bậy đâu”.

Dù ngoài miệng nói thế, nhưng gã ta vẫn đưa mắt nhìn về phía thành Nam, Thanh Thủy thành là Thanh Thủy thành của Huyễn Lôi tông, chắc chắn bên thành Nam đã biết động tĩnh bên này, chỉ cần có thể đợi cao thủ trong tông môn đến, dù chàng trai trẻ trước mặt có mạnh đến mấy cũng sẽ chết chắc.

“Anh đang đợi người hả?”

Lâm Ẩn nhìn Diêu sư huynh, cười như không cười nói: “Tôi cũng muốn xem là ai trong Huyễn Lôi tông của các người đến đấy”.

“Anh đừng vội kiêu ngạo, đợi sư tôn của tôi đến thì anh sẽ biết tay!”, Tông Huyền cắn răng nghiến lợi nói, ở Hắc Sơn thành chàng trai trẻ trước mắt đã khiến hắn bị mất mặt, bây giờ ở trước mặt nhiều người như thế, người này còn không thèm nhìn hắn cái nào, hoàn toàn chẳng coi hắn ra gì.

“Ồ?”



Lâm Ẩn nhìn Tông Huyền, búng tay một cái.

“Oành!”

Một tiếng nổ vang lên, người Tông Huyền nổ tung như bong bóng, biến mất không chút tung tích như chưa từng tồn tại.

‘Chết rồi, chết rồi!’

Sau lưng Diêu sư huynh hoàn toàn ướt đẫm, chàng trai tóc trắng trước mắt chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái đã khiến gã ta có cảm giác nguy hiểm như đang đối mặt với cái chết.

‘Tông Huyền, cậu đúng là đáng chết, đây mà là một người trẻ tuổi ư, rõ ràng là một cao thủ cải lão hoàn đồng, ít nhất cũng là một Địa Tiên’.

Diêu sư huynh thầm nghĩ.

“Tiền bối”.

Diêu sư huynh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Tiền bối, đều tại Tông Huyền, nếu không vì cậu ta cầu xin, chúng tôi cũng sẽ không kiếm chuyện với đội buôn Hắc Sơn thành!”

“Ồ?”

Lâm Ẩn cười nhạt một tiếng, nói: “Không phải khi nãy các người nói muốn gây chuyện với tôi à? Sao bây giờ lại thành gây chuyện với đội buôn Hắc Sơn thành rồi?”

Diêu sư huynh theo bản năng đề phòng Lâm Ẩn, thoáng thấy mấy bóng người bay nhanh về phía này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Tiền bối, làm việc hạ thủ lưu tình, ngày sau dễ nói chuyện, tôi biết ngài là cao thủ Địa Tiên, nhưng Huyễn Lôi tông tôi cũng có không ít Địa Tiên, hơn nữa tông chủ của chúng tôi còn là cao thủ đỉnh cao Địa Tiên đấy!”

Diêu sư huynh bình tĩnh nói, hoàn toàn không còn điệu bộ khúm núm khi nãy nữa, giống như khi nãy là ảo giác của mọi người vậy.

Lúc này đám người vây xem cũng phát hiện bóng người chạy tới từ Nam Thành, ông lão đi đầu vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng là một cao thủ Địa Tiên, mấy bóng người sau lưng cũng có khí chất không tầm thường, vừa nhìn là biết không dễ trêu vào.

Mấy người kia còn chưa đi đến đã có một giọng nói vang lên:

“Tên giặc kia, không ngờ cậu lại dám ra tay với đệ tử chân truyền của Huyễn Lôi tông tôi!”

“Hôm nay nhất định phải lột gân rút da cậu để thể hiện ra oai cho Huyễn Lôi tông!”

Dù ông lão đi đầu không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy sát khí, đã biết bao nhiêu năm không có ai dám động vào người của Huyễn Lôi tông lão ở Thanh Thủy thành rồi.

Khi Bạch Vũ và Li Mộng tiên tử đứng sau lưng lão không xa nhìn thấy bóng người tóc bạc kia thì đều có cảm giác quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại không nhớ mình quen biết chàng trai tóc trắng này ở đâu.

“Anh Bạch, anh có thấy bóng lưng của người nọ hơi quen mắt không?”, Li Mộng tiên tử nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng cảm thấy hơi quen mắt, chắc chắn chúng ta từng gặp người này rồi”, vốn dĩ Bạch Vũ còn tưởng đây là ảo giác của mình, nhưng bây giờ Li Mộng tiên tử cũng có cảm giác này thì chắc chắn không phải ảo giác rồi.

- -------------------
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc