Lâm Ẩn cùng Vu Tắc Thành đi đến mật thất dưới lòng đất của tập đoàn Tắc Thành.
Keng!
Vu Tắc Thành xoay mật khẩu trên ổ khóa số, sau đó kéo cánh cửa được làm chất liệu thép đặc biệt ta, trong căn phòng ngập tràn cảm giác khoa học kỹ thuật, còn có thiết bị báo động quét hình tia hồng ngoại nữa.
Trên kệ sắt trong gian phòng này được trưng bày từng chiếc hộp thon dài cũng làm bằng sắt nốt.
Lâm Ẩn đi đến, tiện tay cầm lấy một hộp sắt lên mở nắp ra, bên trong là một thanh Barrett M109 đen kịt có tạo hình hoàn mỹ, dáng thuôn dài, lập lòe ánh sáng kim loại, ngập tràn sát khí.
Khóe miệng Vu Tắc Thành co quắp lại, hộp sắt đó được làm bằng chất liệu đặc biệt, bên trong còn đặt một cây súng bắn tỉa cùng hộp đạn chuyên dụng, phải nặng đến mấy trăm ký, hắn phải cầm hai tay mới nâng lên được đấy. Không hổ là anh Ẩn, tùy tiện dùng một tay là đã cầm lên được, thậm chí ngay cả khóa chuyên dụng cũng bị anh cạy ra!
"Anh Ẩn, trong đấy chỉ có một viên đạn chuyên dụng 12 milimet." Vu Tắc Thành nghiêm túc nói: "Tôi định mua thêm một lượng lớn từ chợ đêm nước ngoài, trong vòng một ngày là có."
"Một viên là được rồi." Lâm Ẩn nói rất hờ hững, khẽ vỗ lên chuôi thanh sát khí của loài người này.
Sau đó anh đặt lại vào hộp rồi đóng nắp.
"Ba ngày sau tôi lại đến tìm ông, phải xử lý ổn thỏa việc tôi đã giao, đừng để tôi thất vọng." Lâm Ẩn lạnh giọng bảo.
"Vâng! Thưa anh Lâm!" Vu Tắc Thành gật đầu, vẻ mặt cực kỳ cung kính, hoàn toàn không dám truy hỏi chuyện của Lâm Ẩn, vì chắc chắn nó rất lớn lao!
Tuy hắn không rõ mục tiêu của anh Ẩn là ai, nhưng hắn láng máng đoán ra được hình như anh Ẩn sẽ ra tay với nhà họ Văn ở thủ đô!
Đây là gia tộc đã san bằng nhà họ Tề trong một đêm, từ đó bước lên thay thế vị trí nhà họ Tề! Bây giờ danh tiếng của nhà họ Văn đang rất thịnh ở thủ đô, đã có thể một tay che trời rồi.
Vu Tắc Thành có tài sản hơn mười tỷ, là người ngồi đầu ở khu Trung Thiên, thế lực đủ lớn chưa? Nhưng vẫn không dám đắc tội với nhà quyền thế bậc nhất như nhà họ Văn kia, nếu nhà họ Văn xuống tay với hắn, rất có thể chỉ trong một đêm đã bị diệt sạch, tất cả cơ nghiệp đều hóa thành hư vô hết.
Lâm Ẩn châm một điếu thuốc rồi rời khỏi tầng hầm.
Vu Tắc Thành kính cẩn đưa tiễn cả một đường, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn.
Hắn hít sâu vào một hơi, rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái căng thẳng.
Người bình thường có lẽ không phát hiện ra được, nhưng bản thân hắn là người đã luyện qua một chút võ cổ, khi ở gần anh Ẩn sẽ cảm nhận được trên người anh tỏa ra sát khí, quả thật cứ như bị một thanh đao treo trên đầu, mãi nơm nớp lo sợ không thôi.
"Thủ đô sắp nổi sóng to gió lớn rồi." Vu Tắc Thành cảm thán.
Rời khỏi tập đoàn Tắc Thành, Lâm Ẩn bắt một chiếc taxi đi thẳng đến viện điều dưỡng Lão Can gần núi Tử Long ở thủ đô.
Đó là viện điều dưỡng cao cấp nhất Long Quốc, người có thể vào đấy ở không ai không có công lao xây dựng tổ quốc đầy hiển hách cả!
Lâm Ẩn định đến thăm ông nội, đã qua mười mấy năm rồi!
Bây giờ trên thế giới này, anh cũng chỉ còn lại ông nội là người thân chung huyết thống mà thôi...
Nửa tiếng sau, taxi dừng lại ngoài đường ranh giới núi Tử Long, đây là khu cấm quân sự, không cho phép bất kỳ ai vào trong.
Xuống xe, Lâm Ẩn đi đến cạnh đường ranh giới.
Một lính cảnh vệ quân sự được trang bị súng ống đầy đủ, đang vác một thanh súng trường đúng chuẩn bước thẳng tắp đến, nhìn Lâm Ẩn với khuôn mặt nghiêm nghị.
"Thưa anh, đây là khu cấm quân sự, không cho phép người không phận sự đi vào." Một lính cảnh vệ trưởng đeo quân hàm thiếu tá trên vai, mặt mày nghiêm túc nói.
"Không cho phép người không phận sự đi vào à." Khóe miệng Lâm Ẩn nhếch lên thành một nụ cười, lấy một tấm giấy chứng nhận khắc hoa văn rồng bằng bạc tinh khiết từ trong túi áo ra.
Lính cảnh vệ có quân hàm thiếu tá kia bỗng chốc co rút đồng tử lại, nhìn vào tấm giấy chứng nhận với vẻ không dám tin.
"Trưởng quan! Mời vào!"
"Cúi chào!"
Lính cảnh vệ thiếu tá bỗng đứng nghiêm lại, cúi chào theo tiêu chuẩn, một loạt lính cảnh vệ xung quanh cũng đồng loạt cúi chào theo.
Mặt Lâm Ẩn không mang theo cảm xúc nào, đi vào khu quân sự quan trọng ở núi Tử Long này.
Đợi đến khi Lâm Ẩn đi xa rồi, một lính cảnh vệ trẻ tuổi mang bộ mặt nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, đây là núi Tử Long đấy! Người trẻ tuổi vừa rồi có thân phận gì vậy? Tại sao anh lại tùy ý để cậu ấy đi vào vậy? Không cần kiểm tra sao?"
"Đội trưởng? Người trẻ tuổi vừa đến kia có lai lịch thế nào vậy? Anh cũng sợ ư?" Một lính cảnh vệ khác cũng không tài nào hiểu nổi mà hỏi.
Đùa gì thế, dưới chân thiên tử, trước cửa cảnh vệ, nhưng lại gặp quan cao hơn một cấp!
Huống hồ bọn họ là nhân viên đặc biệt của tổ chức bảo vệ an ninh, nhưng đảm nhiệm chức trách canh gác cho các nhân vật lớn đã về hưu cấp quốc gia!
"Các cậu đừng hỏi nữa! Đây không phải là chuyện các cậu có thể nghe đâu!" Đội trưởng lạnh giọng quát bảo ngừng lại: "Tất cả đều làm như chưa có chuyện gì hết, hiểu chưa?"
Người của tổ chức bảo vệ an ninh đều ngậm miệng lại, làm ở cương vị đặc thù, có rất nhiều thứ không nên hỏi kỹ vào.
Vẻ mặt của đội trưởng rất phức tạp, nhìn bóng lưng đã đi xa của Lâm Ẩn.
Dù thường thấy các nhân vật tai to mặt lớn, nhưng trong lòng hắn vẫn chấn động không thôi! Người trẻ tuổi mặc sơ mi trắng kia có thân phận lớn quá đi...
...
Cùng lúc đó.
Tỉnh Đông Hải, thành phố Thanh Vân.
Khu biệt thự Tuyết Long, từng chiếc xe vận chuyển hàng hóa ra vào, có người đang dọn nhà.
Ở khu chính giữa, trong biệt thự của Lâm Ẩn, vài nhân viên của công ty dọn nhà đang vận chuyển đồ gia dụng qua lại.
"Dở hết mấy thứ xấu xí này vứt ra ngoài đi, đã là thời đại nào mà còn trang trí mấy thứ đồ cũ mốc meo này trong nhà, sau này mời khách đến làm tiệc thì chẳng phải mất mặt quá sao?" Lư Nhã Huệ nói rất oách mồm, chỉ huy người của công ty dọn nhà ném hết những đồ gia dụng, bàn ghế phong cách cổ xưa được làm từ gỗ lim trăm năm, gỗ tử đàn, gỗ hoàng hoa lê.
"Ơ! Thưa bà Lư. Cái này là do sếp Lâm trang trí, bà làm như thế thì khi sếp Lâm về sẽ không hay đâu?" Lý Bộc thật sự không nhìn nổi nữa, đành phải mở miệng nói một câu.
Vốn dĩ cậu chủ giao nhiệm vụ cho ông chỉ cần làm tốt công việc quản gia là được.
Nhưng bà mẹ vợ này của cậu chủ đúng là ngu xuẩn quá mức, tầm nhìn thì lại hạn hẹp! Dám vứt hết mấy đồ gia dụng phong cách cổ làm từ các vật liệu gỗ quý báu như gỗ hoàng hoa lê, mỗi thứ còn được các bậc thầy chế tạo ra, cậu chủ phải bỏ hơn mấy chục triệu để mua về, chúng có thể sánh ngang với đồ cổ quý báu! Thế mà lại đối xử với chúng như đống rác vậy.
Đúng là mù mắt chó mà!
"Sao chứ? Đây là đồ của nhà chúng tôi, tôi muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến ông? Sao ông quản gia già như ông lại lắm lời vậy?" Lư Nhã Huệ tức giận mắng mỏ: "Gọi sếp Lâm nghe êm tai nhỉ? Thằng oắt con vô dụng như nó cho ông bao nhiêu tiền một tháng mà lại nói giúp nó như vậy?"
"Còn gọi tôi là bà Lư? Sau này gọi tôi là sếp Lư đi? Biết chưa?" Lư Nhã Huệ nói rất cao ngạo.
"Cũng chỉ có thằng oắt vô dụng kia mới không biết hưởng thụ như vậy thôi, không dưng chọn mua mấy đồ gia dụng cũ rích, y như hai lúa, mất mặt quá chừng." Lư Nhã Huệ lạnh giọng bảo, lại chỉ huy nhân viên dọn nhà: "Ừ, đúng! Vứt hết đi, đổi hết mấy bộ đồ dùng kiểu tây tôi mua vào đây."
"Thấy chưa, đây mới là đẳng cấp thời thượng!" Lư Nhã Huệ tự đắc mà nói, chỉ vào mấy đồ dùng trong nhà cùng chiếc ghế sofa bảo: "Bộ đồ dùng theo phong cách châu u này tôi bỏ ra mấy trăm nghìn mới mua về được đấy! Thằng oắt vô dụng Lâm Ẩn kia đúng là hẹp hòi, ké hào quang của Kỳ Mạt để được vào ở biệt thự đẳng cấp như này mà còn mua mấy thứ giẻ rách ở nông thôn đến, bủn xỉn!"
"Đó là đồ gia dụng sếp Lâm bỏ một số tiền lớn ra mới mua được, bà ném đi như vậy không hay lắm đâu!" Lý Bộc khổ tâm khuyên bảo.
"Tôi nhổ vào cho!" Lư Nhã Huệ phun nước miếng ra, mặt làm vẻ xem thường: "Còn số tiền lớn? Ở trong mắt nó, đồ dùng mấy trăm, mấy ngàn đồng là lớn rồi đúng không?"
Khóe miệng Lý Bộc co giật, nhìn những đồ gia dụng cấp thấp đang được dọn vào nhà kia, suýt nữa đã tái phát bệnh tim.
Mắt bị gì thế? Đầu óc bị gì thế? Mua mấy đồ dùng trong nhà rách nát này về, cộng hết tất cả giá tiền lại còn chẳng bằng một cái ghế trong phòng sách của cậu chủ! Còn coi chúng là bảo vật nữa cơ!
Lại muốn vứt hết tất cả bộ đồ dùng gia dụng cậu chủ mua?
Hầy, Lý Bộc thở dài trong lòng, nhưng vẫn không nhiều lời. Mặc kệ ông ấy nói thế nào, dù có nói ra giá trị của mấy bộ đồ dùng này cho Lư Nhã Huệ nghe thì người đàn bà mù này cũng sẽ làm như không nghe, và cũng không tin nốt.
Để hai người này vào dọn vào biệt thự, thật là! Hoàn toàn hạ thấp đẳng cấp sắp xếp của cậu chủ!
"Đúng rồi, cạy cửa tầng ba ra, vứt hết đồ dùng trong đó đi, đổi mới lại." Lư Nhã Huệ lại tiếp tục sai bảo.
"Bà Lư! Không được đâu! Tầng ba là nơi riêng tư của sếp Lâm, nó bị đóng cửa là vì không muốn để người khác vào!" Lý Bộc vội vàng bảo.
"Ối chà? Còn nơi riêng tư của sếp Lâm cơ đấy? Thằng oắt vô dụng như nó dựa vào đâu mà chiếm trọn cả một tầng? Đúng là to gan!" Lư Nhã Huệ khinh thưởng bảo, lại lạnh giọng quát lên: "Đây là biệt thự được tập đoàn cấp cho của con gái tôi, cho Lâm Ẩn ở một phòng là đã ban phát đại ân đại đức rồi, còn không biết xấu hổ chiếm nguyên tầng ba? Đừng chọc tôi cười chết."
"Còn nữa, tôi nói cho ông biết, sau này ông phải gọi tôi là sếp Lư? Nghe chưa! Còn dám kêu loạn lên tôi vả cho đấy!" Lư Nhã Huệ lạnh giọng nói, rất ra dáng bà chủ chỉ trỏ kẻ hầu.
"Đúng rồi, Tú Phong này. Lát nữa tôi gọi cho mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ đến, nhà lớn như vậy phải có nhiều vận may." Lư Nhã Huệ rạo rực nói: "Tôi định để mấy anh chị em nhà mẹ đẻ dẫn cháu chắt đến đay ở, nhiều năm quá rồi, đã đến lúc tôi nở mày nở mặt! À, đúng rồi, biệt thự lớn như vậy chắc phải ở được cả trăm người đấy? Tôi nghĩ cho thuê mấy gian phòng ở phía sau đi, tiền cho thuê chắc phải cả bộn ấy!"
"Không được! Sếp Lâm nói chỗ này không thể cho người ngoài vào ở!" Lý Bộc sốt ruột bảo.
"Lại còn sếp Lâm nói? Nó nói thì sao?" Lư Nhã Huệ làm vẻ coi thường, kiêu căng đến mức khó chấp nhận được: "Đợi Lâm Ẩn về tôi bảo nó cút ngay! Nó bám váy con gái tôi để hưởng lợi, thằng oắt vô dụng giẻ rách, dựa vào đâu mà ở trong biệt thự đắt tiền đến vậy?"