Tửu Đạo Nhân kêu lên một tiếng: "Lão thiên sư, cuối cùng ngài cũng đến rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi của lão, mấy người đang đứng xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ đó lại là lão thiên sư của núi Long Hổ.
Kiền Hải thấy thế vẫn không hề sợ hãi, phách lối xông lên: "Ồ, thì ra là lão thiên sư danh tiếng lẫy lừng, nhưng có mạnh đến mấy cũng chỉ là kẻ thua cuộc trong tay tôi thôi".
Lão thiên sư hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phất tay: "Ở đây vẫn chưa đến lượt một con kiến như ông nói chuyện đâu!"
Chỉ một cái phất tay đã nhẹ nhàng khiến Kiền Hải rơi thẳng xuống biển, mãi không thấy động tĩnh.
Sau đó, lão thiên sư ung dung nói: "Đạo hữu xuất hiện đi!"
“Lão thiên sư đang nói ai vậy?”
Bạch Vũ nhẹ giọng hỏi.
Lúc này hắn ta và Hiên Viên Bằng đều vô cùng ngạc nhiên, nhà họ Kiền và nhà họ Thanh có quan hệ tốt, hơn một năm nay, nhà họ Bạch và nhà họ Kiền đấu với nhau cũng không ít, thực lực của Kiền Hải không ai hiểu rõ hơn người nhà họ Bạch cả.
“Lão thiên sư đang đợi ai?”
“Ai đáng để cao thủ như thế tự mình đến vậy?”
Người của bí cảnh Côn Luân bàn tán xôn xao, ở trong mắt bọn họ, lão thiên sư ít nhất là nhân vật đứng đầu vương tộc hoàng tộc, nhưng bây giờ lão thiên sư lại gọi một cao thủ là đạo hữu.
Theo tiếng nói của lão thiên sư, hư không xa xa xuất hiện từng trận gợn sóng. Một bóng người mặc áo xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm xuất hiện.
Thiên tài của bí cảnh Côn Luân hoảng sợ há hốc miệng.
Đây là Thanh Trích Tiên đó, dù là nhà họ Bạch có quan hệ không tốt với nhà họ Thanh cũng không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của Thanh Trích Tiên, dưới tình huống cao thủ Thiên Tiên không ra tay, một Thanh Trích Tiên cũng có thể áp đảo một vương tộc rồi, nếu không phải nhà họ Bạch có liên minh thì đã sớm không phải đối thủ của nhà họ Thanh.
Tất cả chuyện này đều là vì nhà họ Thanh có Thanh Trích Tiên.
Rất nhiều thiên tài đều nhìn Thanh Trích Tiên với vẻ mặt sùng bái, đây là cao thủ có thể đấu một trận với Thiên Tiên trong truyền thuyết đó!
Lâm Ẩn cũng nhìn Thanh Trích Tiên với ánh mắt phức tạp, anh không ngờ cao thủ như Thanh Trích Tiên lại hạ giới vì mình! Dù đối mặt với Kiền Hải, anh cũng có lòng tin vượt qua lão ta trong khoảng thời gian ngắn, nhưng đối mặt với Thanh Trích Tiên, anh chợt thấy không đủ tự tin.
Thanh Trích Tiên chỉ đứng một chỗ đã khiến người ta có cảm giác như một thanh kiếm sắc bén, mà lão ta hoàn toàn không coi anh ra gì, chỉ nhìn chằm chằm lão thiên sư.
Im lặng một lúc lâu, Thanh Trích Tiên mới nói: “Không ngờ thiên sư của núi Long Hổ bây giờ lại là cao thủ như thế!”
“Thanh Trích Tiên đúng là danh bất hư truyền, nhưng nơi này là thế giới thường, mong ông tuân theo quy tắc của nó!”
Lão thiên sư cũng lắc đầu nói.
“Ầm!”
Một âm thanh chợt vang lên, một bóng người bị vây trong ngọn lửa xông lên trời từ dưới biển, chính là Kiền Hải Địa Tiên.
Nhưng Kiền Hải Địa Tiên lúc này đâu còn dáng vẻ uy nghiêm bá đạo khi vừa bước vào thế giới thường nữa, sắc mặt lão ta trắng bệch, trên người đều là vết máu, áo dài trên người rách tả tơi, không khác tên ăn mày ngoài đường bao nhiêu.
Nhưng Kiền Hải Địa Tiên lại không chút để tâm, vừa lao ra khỏi mặt biển, nhìn thấy bóng người mặc đồ xanh đứng trong không trung thì ngây người mất một lúc rồi nói:
“Anh Thanh, đây là Lâm Ẩn đã giết chết cháu Thanh Huyền, cũng là tàn dư của Long Phủ”.
Kiền Hải Địa Tiên cung kính chắp tay với Thanh Trích Tiên.
Thanh Trích Tiên gật đầu, nhìn về phía Lâm Ẩn: “Thế giới thường có thể có một cao thủ như cậu, cao thủ vừa bước vào Nhân Tiên trung kỳ đã có chân nguyên hùng hậu như đỉnh cao Nhân Tiên, nhất định đã gặp cơ duyên tạo hóa lớn, là kỳ tài tuyệt thế nghìn năm khó gặp. Nếu cậu giao kinh Tọa Vong cho tôi, sau đó lấy thần hồn thề, gia nhập nhà họ Thanh của tôi, tôi sẽ để cậu trở thành gia chủ nhà họ Thanh đời tiếp theo, ân oán lúc trước xóa bỏ, sau trăm tuổi, bí cảnh Côn Luân sẽ do cậu làm chủ”.
Với thân phận của chủ nhà họ Thanh, nói ra lời này như khuôn vàng thước ngọc, từng chữ vang dội.
Dù là Kiền Hải Địa Tiên hay những người khác của bí cảnh Côn Luân cũng đều biến sắc.
Ngay cả lão thiên sư cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Thanh Trích Tiên lại nói ra lời này.
Nhà họ Thanh chính là một trong những vương tộc của bí cảnh Côn Luân, truyền thừa nghìn năm, nền tảng vững vàng, vượt khỏi sức tưởng tượng của người bình thường, vị trí chủ nhà họ Thanh cao quý đến mức nào, dù là vua một nước trong thế giới thường cũng khó động vào vị trí này được.
Hơn nữa Lâm Ẩn là người giết con trai Thanh Huyền của Thanh Trích Tiên, bây giờ Thanh Trích Tiên lại quyết định cho Lâm Ẩn trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Thanh, có thể thấu được khí phách và trí tuệ của Thanh Trích Tiên.
Không hổ là ông trùm một phương, nhân vật cấp bậc bá chủ của Côn Luân.
Mấy người có thù với Lâm Ẩn như Tống Triết đều lo lắng, sợ Lâm Ẩn đồng ý.
Tuy bọn họ là dòng chính của các gia tộc lớn, nhưng sau trăm tuổi đa số đều chỉ có thể là một trưởng lão, cả đời cũng không biết có cơ hội lên Địa Tiên không, với thiên phú của Lâm Ẩn, nếu được nhà họ Thanh bồi dưỡng, tương lai rất có thể trở thành Thanh Trích Tiên thứ hai.
“Anh Thanh, không được đâu, một người ngoài như Lâm Ẩn có tài có đức gì để kế thừa cả nhà họ Thanh chứ?”, Kiền Hải Địa Tiên giật mình kêu lên.
Lâm Ẩn không để ý đến Kiền Hải Địa Tiên mà nhìn về phía Thanh Trích Tiên, hờ hững nói: “Tôi giết con trai ông, ông còn muốn bồi dưỡng tôi?”
“Lâm Ẩn, nếu cậu đến cảnh giới của tôi rồi, thù giết con, mối hận của phụ nữ, cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng thôi, chỉ có bước vào Thiên Tiên cảnh, thậm chí vượt qua Thiên Tiên cảnh, mới là mục tiêu của chúng ta”, Thanh Trích Tiên đứng trong hư không, vẻ mặt lạnh nhạt, không thể nào nhìn ra được lão ta đang đối mặt với kẻ thù giết con mình.
“Nhà họ Thanh cung cấp cho Thanh Huyền vô số tài nguyên, nhưng nó lại chết trong tay cậu, đây là nó đáng đời. Những người như Kiền Hải sao có thể hiểu được theo đuổi của võ giả với võ đạo chứ? Lão ta tiến vào Địa Tiên trung kỳ hai trăm năm lại mãi không có tiến bộ, bây giờ càng không thể tiến bộ thêm, kẹt mãi ở Địa Tiên trung kỳ, cho cậu hai mươi năm là cậu có thể vượt qua lão ta rồi. Thiên phú của cậu không hề yếu hơn tôi, gia nhập nhà họ Thanh, trong năm năm cậu sẽ bước vào Địa Tiên cảnh, trăm năm lên Địa Tiên hậu kỳ, tất cả những người không phục trong nhà họ Thanh, tôi đều có thể xử lý thay cậu, chỉ cần cậu thật lòng gia nhập nhà họ Thanh, sau đó đưa kinh Tọa Vong ra!”
“Sau khi cậu đến Địa Tiên đỉnh cao rồi, sống lâu sẽ thấy được nhiều chuyện, cũng sẽ hiểu bạn bè thân thích gì đó, sau trăm tuổi sẽ biến thành một nắm đất vàng, tôi còn cần để tâm gì nữa”.
Kiền Hải Địa Tiên bị Thanh Trích Tiên nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng lão ta không dám cãi lại, tính ra lão ta còn là tiền bối của Thanh Trích Tiên, lúc lão ta bước vào Địa Tiên cảnh, Thanh Trích Tiên chỉ là một tiểu bối, nhưng bây giờ, ngay cả can đảm để đấu với Thanh Trích Tiên mà lão cũng không có.
“Tôi không có thói quen đi theo kẻ thù!”, Lâm Ẩn búng tay, bình tĩnh nói.
Chưa nói đến ân oán của nhà họ Thanh và Long Phủ, chỉ mỗi việc người nhà họ Thanh dám ra tay với người nhà họ Lâm, anh đã không thể tha thứ được rồi, nếu lúc này anh gia nhập nhà họ Thanh, những người vẫn luôn đứng bên cạnh giúp đỡ anh sẽ nghĩ gì đây?
Người trong bí cảnh Côn Luân bật cười, vốn tưởng Lâm Ẩn sẽ thuận thế gia nhập nhà họ Thanh, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể vứt bỏ thù hận trong lòng, cố hết sức làm quen Lâm Ẩn.
Nhưng Lâm Ẩn quá không biết điều, ngay cả lời mời của Thanh Trích Tiên cũng dám từ chối.
Bạch Vũ Cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt phức tạp, hắn ta không ngờ thiên phú của Lâm Ẩn lại khiến Thanh Trích Tiên tự mình đưa ra lời mời, hơn nữa Lâm Ẩn còn từ chối.
“Đáng tiếc!”
Thanh Trích Tiên lắc đầu, hờ hững nói: “Nếu cậu đã quyết định, vậy tôi cũng chỉ có thể giết chết cậu, nếu không sau trăm tuổi, cậu cũng sẽ là một tai họa!”
Thanh Trích Tiên cảm thấy thái độ của mình không tệ, nếu Lâm Ẩn không biết tốt xấu, vậy dứt khoát giết chết thôi. Đến cảnh giới của lão ta rồi, kinh Tọa Vong cũng không phải không có không được.
“Chết đi!”
Thanh Trích Tiên tiến lên một bước, Lâm Ẩn như bị búa tạ đánh vào, phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ngược ra ngoài.
Mạnh!
Quá mạnh!
Trong mắt Lâm Ẩn đầy vẻ kinh hãi, sức mạnh của Thanh Trích Tiên vượt khỏi sự tưởng tượng của anh, chỉ một ánh mắt đã khiến anh bị thương nặng rồi.
“Anh Thanh cần gì phải ra tay với một tiểu bối chứ”.
Đúng vào lúc này, lão thiên sư ra tay.
Vung nhẹ cần câu trong tay.
Tia chớp tím tung hoành chiếu sáng nửa bầu trời.
Lôi Long Thái Cổ rít gào tấn công về phía Thanh Trích Tiên.