Những người đang theo dõi trận chiến đều trợn mắt há mồn, ngay cả cao thủ Thần cảnh như Trần Cửu Dương và cụ Tiền cũng hít sâu một hơi.
Trên mặt đất lúc này chỉ còn lại một dấu tay dài hai trượng, dấu chưởng cực kỳ rõ ràng.
Còn thống lĩnh thị vệ thì ngay cả xương cốt cũng không còn.
Trong trạch viện cũng trở nên vô cùng yên tĩnh!
Người trong bí cảnh Côn Luân hoàn toàn không ngờ thực lực của Lâm Ẩn lại mạnh đến thế, một đao dùng hết sức lực của thống lĩnh hộ vệ cứ thế bị anh phá vỡ một cách dễ dàng, hơn nữa ông ta còn bị chém chết, thật sự không coi nhà họ Thanh ra gì.
Một vài người của gia tộc trở mặt với nhà họ Thanh đều cười như không cười, tuy bọn họ từng giao hẹn trước khi động phủ Thiên Tiên mở ra sẽ chung sống hòa bình, nhưng nhà họ Thanh chịu thiệt thòi, bọn họ cũng thấy vui vẻ.
Sắc mặt của Thanh Hàn vô cùng u ám, cố nén giận ra lệnh cho một ông lão bên ngoài: “Ông Lôi, ông đi xử lý người ở bên ngoài kia đi, dám ra tay với nhà họ Thanh ta thì không cần thiết phải để cậu ta sống trên đời này nữa”.
“Vâng, cậu chủ!”
Ông Lôi gật đầu, cất bước rời khỏi trạch viện.
Người của mấy gia tộc khác đều nhìn về phía ông Lôi với ánh mắt kiêng dè, Lôi Tuyền này cũng có chút tiếng tăm trong bí cảnh Côn Luân, một đao cuối cùng của đội trưởng hộ vệ khi nãy là “đao diệt tình Tử Lôi” mà Lôi Tuyền tự nghĩ ra, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Khi Lôi Tuyền còn trẻ cũng là cao thủ tung hoành một phương, tu thành Nhân Tiên với thân phận tán tu, có danh tiếng không nhỏ, mãi đến khi bị cao thủ Địa Tiên là bố của Thanh Hàn thu phục mới đi theo bên cạnh Thanh Hàn làm hộ vệ.
Mười mấy năm trước, Lôi Tuyền đã là cao thủ Nhân Tiên trung kỳ, biết bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ càng không thể nhìn thấu thực lực của lão ta hơn.
“Có ông Lôi ra tay, thằng ranh bên ngoài chết chắc rồi!”, con cháu của nhà họ Kiền phe phẩy quạt nói.
“Đúng thế, có ông Lôi ra tay, không thể có sơ suất gì được, đừng để chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng đến buổi tiệc của chúng ta”, Li Mộng tiên tử cũng cất lời.
Lúc này Li Mộng tiên tử đã thăng lên Nhân Tiên cảnh, tu vi trên người giấu rất sâu, người ngoài trông cô ta không khác gì người bình thường cả, nhưng lại có thêm cảm giác không nhuốm khói lửa nhân gian, như thần tiên trên trời vậy.
Có Li Mộng tiên tử lên tiếng, người trong sân lại bắt đầu cụng ly, dù là người của nhà họ Thanh hay người nhà khác đều sẵn lòng nể mặt cô ta mấy phần.
…
Mãi đến lúc này, người vây xem xung quanh mới không ngừng cảm thán.
“Quá mạnh mẽ, không hổ là người mạnh nhất thời bấy giờ!”
“Trước đó thống lĩnh hộ vệ còn vênh váo ta đây nói xằng nói bậy, bây giờ bị cậu Ẩn vỗ một chưởng chết tươi, chẳng khác nào lũ ruồi bọ cả”.
Một vài võ giả không ưa người trong tiên cảnh đều cất tiếng cười to, ngông cuồng nhìn Môn chủ của Vô Cực Môn và mấy thiếu niên thiên tài đứng trước cửa, dáng vẻ chán nản suy sụp khi nãy biến mất, thắt lưng cũng thẳng lên.
Còn những thiên tài trẻ tuổi kia thì ngược lại, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt chớp lóe.
Có vài người đã thầm thấy hối hận vì đến đây theo Khang Tường, nếu lát nữa Lâm Ẩn muốn báo thù, có khi nào sẽ coi bọn họ là kẻ thù rồi chém chết luôn không.
“Người trong tiên cảnh cũng chỉ đến vậy mà thôi”.
Lâm Ẩn lắc đầu, phủi góc áo, lạnh nhạt nhìn về phía trạch viện.
“Cậu nhóc nói chuyện cũng hùng hổ đấy!”
Ông Lôi chậm rãi xuất hiện trước cửa trạch viện nhìn Lâm Ẩn đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng nói với các võ giả kia: “Chỉ là một con kiến ở thế giới thường cũng dám ngông cuồng với người trong tiên cảnh à, đáng chết!”
Nói xong thì rút trường đao ở sau lưng ra, một con Lôi Long màu tím hung ác xông ra từ trong thanh đao, từng chút ánh sáng trên người Lôi Long dần bao phủ lên người tất cả võ giả ở bên ngoài trạch viện.
Lúc ánh đao vừa được chém ra, một vài võ giả đứng gần bị một uy lực chèn ép đến không thể đứng thẳng người, chỉ có thể sợ hãi đứng nhìn mũi nhọn ngày càng đến gần.
Không ít cao thủ Thần cảnh ẩn mình trong đám người cũng ngồi không yên nữa, một ông lão mặc đồ đạo sĩ bay lên trời quát to: “Ông già này muốn một lưới bắt hết chúng ta, mọi người cùng nhau ra tay đi, nếu còn nương tay, tất cả mọi người đều không còn đường sống đâu”.
Sau tiếng hét lớn của đạo sĩ, mười mấy bóng người đi ra từ trong đám đông, đều là cao thủ Thần cảnh, phương Đông phương Tây gì cũng có, nếu không vì ông Lôi đột nhiên ra tay với mọi người, bọn họ cũng sẽ không ra mặt.
Những cao thủ Thần cảnh này ra tay cùng một lúc, ánh đao ánh kiếm, chú thuật pháp thuật, ngọn lửa băng sương đều đánh về phía Lôi Long, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến lão ta.
Chỉ có thể đứng nhìn Lôi Long tàn sát bừa bãi về phía mình.
Lúc mọi người bắt đầu thấy tuyệt vọng, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Ông già, chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”
Nói xong, anh đứng từ xa vung một chưởng về phía Lôi Long.
“Ầm ầm ầm”.
Trong hư không vang lên âm thanh chuyển động nặng nề như một cái bánh xe khổng lồ cán qua bầu trời vậy, một bàn tay to màu trắng hơn mười trượng muốn bắt lấy Lôi Long.
“Vèo vèo!”
Lôi Long gào thét xông về phía bàn tay màu trắng, nhưng Lâm Ẩn lại điều khiển nó tránh né một cái, trực tiếp bóp lấy cổ Lôi Long, dù nó có giãy dụa thế nào, bàn tay to lớn vẫn không chút sứt mẻ.
“Lôi Long nổ!”
Sắc mặt ông Lôi không hề thay đổi, trên người Lôi Long phát ra ánh sáng chói mắt, bàn tay to màu trắng trực tiếp biến mất, con Lôi Long cũng lập tức nổ tung, tia chớp di chuyển điên cuồng trong không trung.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, vào khoảnh khắc bàn tay to màu trắng biến mất, người kiếm hợp nhất, một đạo kiếm quang phá không xuất hiện, dẹp sạch tia chớp đầy trời.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu Ẩn!”
Trần Cửu Dương thấy thế vội cúi người nói với Lâm Ẩn, khi nãy bọn họ vừa đi một chuyến trước quỷ môn quan, không cần đến Lôi Long, chỉ với tia chớp di chuyển điên cuồng khi nãy thôi bọn họ cũng không chịu đựng nổi.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu Ẩn!”
“Mong cậu Ẩn giết chết người này, báo thù cho chúng tôi!”, có người quỳ xuống đất khóc lóc.
“Mong cậu Ẩn ra tay!”
Các võ giả lần lượt quỳ rạp xuống đất, thậm chí còn có cao thủ Thần cảnh quỳ dưới đất, khi nãy ông già kia ra tay quá độc ác, nếu không nhờ Lâm Ẩn, khi nãy ít nhất sẽ có mấy trăm người bỏ mạng.
“Cậu Ẩn, người trong tiên cảnh thật sự khinh người quá đáng!”
Cụ Tiền cũng căm hận nói, việc tranh chấp của võ giả bọn họ luôn khó tránh khỏi cái chết, nhưng nào có ai vô duyên vô cớ muốn giết chết người khác như vậy chứ.
Mấy người trong tiên cảnh này thật sự không coi bọn họ là người mà!
“Tôi không muốn đến tiên cảnh nữa, tôi muốn về nhà!”
Một thiên tài trẻ tuổi la lớn một tiếng, chạy vào trong đám người.
“Anh Ẩn, đi tiên cảnh không phải mong muốn của tôi, mong anh Ẩn giải vây giúp chúng tôi”, Nhan Y Nhân trực tiếp quỳ xuống đất nói với Lâm Ẩn.
Về bản chất cô ấy vẫn là một người trong thế giới thường, sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của người trong tiên cảnh, cô ấy hoàn toàn thất vọng rồi.