Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, anh và cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn có giao hẹn, Tạ Toàn là Môn chủ của Thanh Môn có thể nhận ra anh cũng là chuyện bình thường.
Còn Hồ Bất Quy lại vô cùng hoảng sợ, ông ấy là một trong những cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiền, đương nhiên có nghe đến tiếng tăm của Lâm Ẩn, nhưng không ngờ anh lại tự mình đến Nam Dương.
“Chào cậu Ẩn”.
Hồ Bất Quy cũng lập tức cúi người, cung kính chào hỏi.
Tạ Toàn dè dặt quan sát Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Ẩn, không biết lần này cậu đến Nam Dương là có chuyện gì?”
Đối mặt với Lâm Ẩn, ông ta không thể không căng thẳng, trước khi cụ ông bế quan từng dặn dò ông ta nhất định phải cung kính với người của nhà họ Lâm ở Lang Gia, ông ta cũng biết Lâm Ẩn cứu mạng cụ ông nhà họ Tạ của mình, cố ý tìm ảnh của Lâm Ẩn, cho nên khi nãy mới có thể nhận ra anh.
Nhưng không biết vì sao Lâm Ẩn lại đến đây.
“Lần này tôi đến Nam Dương không muốn để lộ thân phận, muốn mượn thế lực của Thanh Môn ông tìm một chỗ”, Lâm Ẩn bình thản nói với Tạ Toàn.
“Cậu Ẩn cứ việc dặn dò, ở Nam Dương này không có chỗ nào Thanh Môn chúng tôi không thể tìm thấy cả!”, Tạ Toàn nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không ngờ chỉ là tìm một chỗ, chuyện này quá đơn giản với Thanh Môn mà.
“Vậy thì tốt, khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Nam Dương, ông phái người nghe ngóng tin tức đi, có tin gì thì cho tôi biết”.
Lâm Ẩn ngẫm nghĩ rồi nói.
Nơi này là Nam Dương, địa bàn của Thanh Môn, Thanh Môn thống trị Nam Dương mấy trăm năm nay, các quốc gia bên này đều phải nể mặt bọn họ mấy phần, Tạ Toàn thân là người đứng đầu Thanh Môn, chỉ một câu thôi đã có sức mạnh đào núi lấp biển rồi, muốn tìm thấy động phủ Thiên Tiên cũng dễ hơn bọn họ mò kim đáy biển nhiều.
“Cậu Ẩn, không biết cậu đã có chỗ dừng chân ở Tinh Thành chưa?”, Tạ Toàn cúi đầu cung kính nói với Lâm Ẩn: “Nhà họ Tạ tôi có một căn biệt thự ở đây, bình thường không có ai ở, không bằng cậu ở lại đó nhé?”
“Cũng được!”
Lâm Ẩn gật đầu.
Mặc dù nhà họ Tiền phát triển ở Nam Dương, nhưng Tinh Thành đã bị Thanh Môn biến thành một cái thùng sắt rồi, nhà họ Tiền cũng không có phân đà nào ở Tinh Thành cả, bây giờ để Thanh Môn sắp xếp là tốt nhất.
Lâm Ẩn miêu tả về động phủ theo lời Thi Anh Hào cho Tạ Toàn nghe, nhờ ông ta tìm giúp.
Sau đó Tạ Toàn tự mình dẫn mấy người Lâm Ẩn đến biệt thự nhà họ Tạ, anh còn nghe Tạ Toàn nói từ khi trở về từ Long Quốc, Tạ Viễn vẫn luôn bế quan, vẫn chưa có tin tức sẽ xuất quan.
Lâm Ẩn giật mình, thì ra tình trạng thương tích của Tạ Viễn vẫn chưa hồi phục, chẳng trách khi nãy nhị trưởng lão của Thanh Môn dám không coi Tạ Toàn ra gì, còn làm khó dễ trước mặt nhiều người như vậy.
Chẳng mấy chốc Tạ Toàn đã dẫn bọn họ tới biệt thự.
Bên ngoài biệt thử rải rác đầy lính gác, xem ra Tạ Toàn vẫn rất để tâm đến căn biệt thự này, hoàn toàn không phải không có ai ở như lời ông ta nói.
Khi Tạ Toàn dẫn mọi người đến cổng biệt thư, lập tức có người mặc đồ quản gia đón bọn họ vào.
“Kỳ lạ, sao bên trong lại có tiếng đánh nhau?”
Tạ Toàn khó hiểu nói nhỏ.
Biệt thự này ngoài ông ta có hay đến thì thường không có ai hết, bây giờ trong biệt thự lại có tiếng đánh nhau.
“Quản gia Tống, có ai đang đánh nhau bên này vậy”.
Tạ Toàn nhíu mày hỏi.
Bây giờ căn biệt thự này sẽ cho cậu Ẩn ở lại, cũng không thể xảy ra sơ suất gì được, hơn nữa nếu quản gia Tống không liên lạc với ông ta thì chứng tỏ người bên trong không phải kẻ thù.
“Là cô chủ và cậu Lãnh”, quản gia Tống nhìn mấy người Lâm Ẩn một cái rồi nhỏ giọng đáp.
“Nam Nam về rồi à? Sao lại không nói với tôi”.
Tạ Toàn vui vẻ, sau đó quay đầu nói với Lâm Ẩn: “Cậu Ẩn, bên trong là con gái của tôi, bình thường con bé không ở Tinh Thành, tôi cũng không biết con bé đã về”.
Quản gia Tống ở bên cạnh thấy thế thì trợn tròn mắt, rốt cuộc chàng trai này có thân phận gì, ông ta đi theo Tạ Toàn nhiều năm, trước kia cũng là tầng lớp giữa của Thanh Môn, bây giờ lớn tuổi mới đến bên này trông coi biệt thự cho Tạ Toàn. Ông ta chưa từng thấy Tạ Toàn cung kính với ai như thế, dù đối mặt với cụ ông Tạ Viễn, Tạ Toàn cũng chỉ hơi căng thẳng thôi, còn đối mặt với chàng trai này, biểu hiện của ông ta có thể nói là vô cùng cung kính.
“Không sao, chúng tôi cũng chỉ cần một nơi ở lại thôi”.
Lâm Ẩn phất tay, anh cũng không ra vẻ đến muốn ở một mình trong một căn biệt thự.
…
“Ầm!”
Tiếng khí kình chạm vào nhau vang lên.
Hai bóng người vừa đụng vào đã tách ra, người đàn ông trung niên trong đó liên tục lùi về sau, tay che ngực, khoé miệng còn có máu tươi chảy ra, chính là một đội trưởng bảo vệ của biệt thự.
Còn đối diện ông ta là một chàng trai anh tuấn muốn thừa thắng xông lên.
“Dừng tay!”
Tạ Nam lo lắng quát to.
Sau khi nghe vậy, chàng trai anh tuấn dừng tay lại, cười chế giễu: “Coi như ông mạng lớn, nếu không nhờ Nam Nam xin tha thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho ông đâu, một bảo vệ nho nhỏ cũng dám ra tay với tôi hả”.
“Lãnh Mâu, anh hết hy vọng đi, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”
Tạ Nam còn cười lạnh nhìn cô gái ăn diện diêm dúa bên cạnh: “Hoa Thanh, sau này đừng nói cô là bạn tôi nữa, ở đây không chào đón cô!”
Nếu không nhờ bạn thân của cô ta bán đứng, Lãnh Mâu không thể nào biết cô ta đi đâu, cũng sẽ không đuổi theo tới đây được.
Hoa Thanh không quan tâm cười cười, trước kia Tạ Nam là cô cả của Thanh Môn, cô ả không thể không nịnh bợ Tạ Nam, cũng lấy được không ít lợi ích từ Tạ Nam. Nhưng bây giờ nhà họ Lãnh và bên phía trưởng lão của Thanh Môn sắp ra tay với Thanh Môn, sau này địa vị của Tạ Nam chưa chắc đã cao hơn cô ả, cô ả cũng không cần phải nịnh bợ Tạ Nam nữa.
Hoa Thanh cười lạnh một tiếng nói: “Tạ Nam, tôi cũng vì tốt cho cô thôi, Lãnh Mâu tốt với cô như vậy, mà nhà họ Tạ của cô đã như mặt trời sắp lặn rồi, cô cần gì phải chống cự chứ?”
“Hừ!”
Sắc mặt Tạ Nam rất khó coi, bực bội nói: “Lãnh Mâu, đừng trưởng rằng nhà họ Lãnh các người hợp tác với đại trưởng lão là có thể đấu với nhà họ Tạ của tôi, cụ ông nhà tôi chỉ đang bế quan thôi, sau khi xuất quan, chắc chắn các người sẽ đẹp mặt”.
Lãnh Mâu kia là con trai của Lãnh Phong – cao thủ Yoga Thiên Trúc người Hoa, từ ba mươi năm trước Lãnh Phong đã bắt đầu truyền đạo ở Nam Dương, muốn thu hút một vài thiên tài gia nhập vào Thiên Trúc, bây giờ không biết vì sao lại cấu kết với phe trưởng lão Thanh Môn.
Mà Lãnh Mâu kia từng là người theo đuổi Tạ Nam, sau khi hợp tác với phe đại trưởng lão lại dám tới tận biệt thự nhà họ Tạ để ép buộc Tạ Nam.
“Ha hả!”
Lãnh Mâu đứng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tình huống của nhà họ Tạ thế nào chắc em hiểu hơn tôi, phe đại trưởng lão đã từng bước chèn ép nhà họ Tạ của em rồi, còn cụ ông nhà họ Tạ chỉ dám làm một con rùa rụt cổ, tôi nói vậy em hiểu chứ?”
“Hôm nay tôi sẽ để lại một câu ở đây, Tạ Nam em trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu!”
Lãnh Mâu nhìn Tạ Nam với ánh mắt nóng bỏng, anh ta theo đuổi Tạ Nam mấy năm nhưng Tạ Nam không hề để tâm, nếu không vì cô ta có thân phận là người của Thanh Môn, thì anh ta đã ra tay với Tạ Nam từ lâu rồi.
Bây giờ rất tốt, bố hợp tác với phe trưởng lão Thanh Môn, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa.
“Lãnh Mâu, cậu thật to gan!”
Một tiếng quát to đột nhiên vang lên từ ngoài cổng, Tạ Toàn với sắc mặt u ám dẫn đầu bước vào trong sân.
Ông ta không ngờ Lãnh Mâu dám ngang nhiên ra tay với con gái mình, bây giờ xem ra nhà họ Lãnh và phe của trưởng lão đã quyết định ra tay với bọn họ, nếu không Lãnh Mâu cũng sẽ không ngang ngược như thế.