Đối với Lâm Triệt, hôm nay xứng đáng là một ngày kỷ niệm.
Hôm trước Quý Thừa Tiêu đã nhẫn tâm đuổi bạn giường của mình, nên hôm nay là sáng duy nhất mà Lâm Triệt không bị đánh thức bởi âm thanh ư a a ư kể từ khi làm ma bị ép theo sau Quý Thừa.
Nhưng cũng chẳng có tác dụng quái gì, Lâm Triệt vẫn bị tiếng động lạ đánh thức.
“Quý Thừa Tiêu! Mở cửa cho tớ mau!!” Theo đó là tiếng cửa phòng bị gõ vang trời.
Lâm Triệt giật mình bật người dậy từ ghế sofa, cậu dụi mắt không tỉnh táo rì rầm, “Dì Tuyết?”
“Đùng ——”
“Nếu cậu không mở cửa tớ sẽ đạp!”
…Mi đạp rồi.
Quý Thừa Tiêu trở mình, rốt cục mất kiên nhẫn ngồi dậy, giơ tay xoa xoa sống mũi mới xuống giường mở cửa.
Mở cửa ra thì nhìn thấy Lê Hình mặc đồ ngủ đứng đó.
Lê Hình thấy Quý Thừa Tiêu mở cửa, kích động tiến lên nắm chặt tay anh, “Thừa Tiêu! Sớm nay Cận Thần gọi điện cho tớ nói cậu ấy sắp về thành phố A! Cậu ấy bảo tớ đến chỗ cậu, cậu ấy sẽ về ngay!”
Quý Thừa Tiêu vô cảm rút tay mình về, đáp: “Ờ.”
Nhận được gương mặt từ chối, Lê Hình vội hỏi: “Cận Thần trở về mà cậu không phản ứng gì sao?”
Quý Thừa Tiêu cụp mắt, hồi lâu sau, hỏi lại: “Sao cậu vào được đây.”
…
“À…” Lê Hình lảng tránh ánh mắt, mất tự nhiên sờ chóp mũi.
Lâm Triệt nhìn chằm chằm bốn chữ lớn “Học tập thật tốt” in trước ngực áo ngủ của Lê Hình, khóe miệng cậu co giật.
→
“…Chuyện này không quan trọng, mình đi uống nước cái đã.” Lê Hình nói đại rồi quay người muốn xuống lầu.
“Khụ.” Lâm Triệt nhìn thấy “Tiến bước mỗi ngày” sau lưng áo Lê Hình thì lập tức bị nước miếng của mình làm sặc.
→
Thật ra Lê Hình là một học sinh tiểu học.
Buổi trưa 12:34.
“Thừa Tiêu, sao Cận Thần còn chưa đến? Tớ đói bụng…” Lê Hình cong chân ngồi trên sofa, nhàm chán lật tạp chí hỏi Quý Thừa Tiêu ngồi bên đang gõ chữ.
Quý Thừa Tiêu không ngẩng đầu trả lời hắn: “Sao tớ biết.”
Lê Hình xệ mặt, lật sang trang khác.
“Mẹ nhà mi đừng lật chứ ông đây còn chưa xem xong!” Lâm Triệt đưa tay ngăn lại.
Tạp chí: Ngươi không chạm vào ta được đâu, không chọc ngươi.
Lâm Triệt: …
Lâm Triệt trơ mắt nhìn trang giấy in hình nữ thần Takizawa Rola bị Lê Hình tàn nhẫn lật qua.
(*) Takizawa Rola hay Misaki Rola là nữ diễn viên phim AV.
“Lê Hình mi là đàn ông đấy à? Dễ thương thế mà mi không có cảm giác?” Lâm Triệt mỉm cười hỏi.
10 phút sau.
“Thừa Tiêu, sao Cận Thần còn chưa đến? Tớ đói bụng…” Lê Hình nằm trên sofa hỏi, bàn chân không mang vớ cách đùi Quý Thừa Tiêu chỉ 2cm.
Quý Thừa Tiêu không ngẩng đầu trả lời hắn: “Sao tớ biết.”
Lâm Triệt ngồi xổm bên chân Quý Thừa Tiêu ngước mặt nhìn Quý Thừa Tiêu gõ bài.
“Tiếng Anh của anh tốt quá.” Lâm Triệt nhìn bài viết chỉ toàn là Tiếng Anh mà ca ngợi từ đáy lòng.
5 phút sau.
“Thừa Tiêu, sao Cận Thần còn chưa đến? Tớ đói bụng…” Lê Hình nằm bò trên sofa uể oải hỏi.
Quý Thừa Tiêu không ngẩng đầu trả lời hắn: “Sao tớ biết.”
Lâm Triệt quay đầu liếc mắt nhìn Lê Hình ngắc ngoải: “Mi bận quá nhỉ.”
1 phút sau.
“Thừa Tiêu, sao Cận Thần còn chưa đến? Tớ đói bụng…” Lê Hình quỳ dưới thảm nửa thân trên nằm bẹp trên bàn hỏi.
Quý Thừa Tiêu không ngẩng đầu trả lời hắn: “Sao tớ biết.”
“Cuộc đối thoại này quen quen.” Lâm Triệt chống cằm hồi tưởng.
“Trọng điểm là tớ đói.” Lê Hình nói.
Quý Thừa Tiêu: “…”
“Để tôi cho anh ăn?” Lâm Triệt đứng lên chậm rãi quay người.
“Tớ biết rồi.” Quý Thừa Tiêu khép máy tính lại.
Lê Hình mừng rỡ nhìn Quý Thừa Tiều, chờ động tác kế tiếp của anh.
Sau đó Quý Thừa Tiêu bê máy tính ngồi xuống sofa cách Lê Hình xa nhất.
“…Lại có người gõ cửa đến mức nghệ thuật vậy à.” Lâm Triệt giật khóe mắt.
Lê Hình lập tức nhảy bật dậy chạy đi mở cửa, vui mừng gọi: “Cận Thần cậu đến rồi… Anh trai anh tìm ai?” Lê Hình khá thất vọng nhìn người đàn ông lạ lẫm ngoài cửa, hắn hỏi.
Lâm Triệt loạt xoạt đi theo, khinh bỉ nhìn Lê Hình, “Anh mù à, chuyển phát nhanh Thuận Phong kìa.”
“Xin chào, đồ chuyển phát nhanh của anh đây mời anh nhận.” Anh trai chuyển phát đưa đồ vật cho Lê Hình.
Lê Hình nhận đồ chuyển phát xong đóng cửa đi vào, vừa lắc hộp vừa hỏi: “Thừa Tiêu, cậu mua gì hả?”
Quý Thừa Tiêu xoa huyệt thái dương, thả lỏng người tựa vào sofa êm ái, “Nút bịt tai chống tiếng ồn.”
Lê Hình: “…” Cậu có ý gì.
“…Cậu mua lúc nào?” Lê Hình chợt nghĩ ra hỏi.
“Vừa mua.” Quý Thừa Tiêu trả lời.
“…Phân phối… khá nhanh nhẹn.” Lê Hình thán phục nói.
Lâm Triệt tán thành ra sức gật gật đầu.
Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn Lê Hình, từ tốn nói, “Cửa hàng ở tầng trên.”
…
Một cửa hàng cực kỳ có tiền.
Buổi chiều 13:15.
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm —— cốc cốc —— ầm —— cốc cốc —— rầm rầm —— ầm ——” Lại là tiếng gõ cửa.
“Bây giờ ai gõ cửa đều quỷ dị như thế sao?” Lâm Triệt cười nghĩ.
Lê Hình vốn đang chán nản nằm trên sofa vội vã bật dậy chạy ra mở cửa.
“Cận Thần cậu đến rồi ——… Chú là ai?”
Lâm Triệt rướn cổ nhìn, nghĩ thầm sẽ không phải là chuyển phát nhanh nữa chứ.
Ngoài cửa là một người đàn ông dáng người cao to rắn rỏi, mái tóc rối dài đến cổ, râu ria không thấy rõ mặt, mặc áo sơ mi màu xanh quân đội dính đầy bụi bặm bùn đất và chiếc quần ngụy trang cũng tơi tả, đeo một ba lô du lịch lớn nhưng không thể nhìn ra được màu sắc ban đầu.
“Quý Thừa Tiêu, nhanh cầm tiền lẻ đến!” Lâm Triệt quay người muốn gọi Quý Thừa Tiêu đi làm việc thiện.
Không ngờ Quý Thừa Tiêu đã đứng phía sau Lâm Triệt, Lâm Triệt quay người suýt nữa va vào anh, trán cũng sượt qua cằm Quý Thừa Tiêu.
Nhưng chỉ là suy nghĩ thôi.
Vì thực tế thì trán Lâm Triệt bị cằm Quý Thừa Tiêu xuyên thẳng qua.
… [kuroneko3026.wp.com]
“Cận Thần, cậu đến rồi à.” Quý Thừa Tiêu nhìn người ngoài cửa, khóe miệng lộ ý cười.
Lâm Triệt xoa trán mình, kinh ngạc há miệng, “Đây chính là Cận Thần??? Chêch lệch hơi lớn so với tưởng tượng…”
Không ngờ bên cạnh Quý Thừa Tiêu vẫn còn có một gương mặt xấu thế…
…
Gã đàn ông đứng ngoài nhảy vào rồi đóng sầm cửa, cho Quý Thừa Tiêu một cái ôm của tình huynh đệ, rồi gã thoáng nhìn qua đồ ngủ của Lê Hình cười chọc: “Hahaha mới mấy ngày mà sao cậu biến thành học sinh tiểu học rồi?”
Lê Hình khiếp sợ nhìn Cận Thần, giọng nói bay bổng: “Đã lâu không gặp, sao cậu trở thành… đầy bùn đất thế.”
Quý Thừa Tiêu nhìn mảng vết bẩn dính trên áo trắng của mình, anh câm lặng.
Lâm Triệt nhìn vẻ mặt Quý Thừa Tiêu như ăn phải phân, cậu ngồi xổm dưới sàn cười bò.
Cận Thần hất hất mái tóc sắp quấn bết lại với nhau không biết đã bao lâu chưa gội, gã không đổi giày đã đi vào trong phòng, quăng ba lô bẩn không ra hình thù gì cái “vèo ——” xuống tấm thảm sạch sẽ, còn bản thân cũng đặt mông ngồi lên sofa, thuận tay cầm quả đào trên bàn gặm ăn.
Quý Thừa Tiêu: “…”
“Tớ thật sự ngạc nhiên nhân viên sân bay lại thả cậu qua trạm kiểm soát.” Quý Thừa Tiêu bước đến ngồi đối diện gã, mặt không cảm xúc trào phúng.
Lê Hình yên lặng đi đến, đồng ý: “…Tớ cũng rất ngạc nhiên.”
Động tác gặm đào của Cận Thần hơi chững lại, không bận tâm nói: “Không, bọn họ không để tớ qua trạm kiểm soát, tớ ngồi tàu hỏa về.”
“…”
Lâm Triệt ngồi bên cạnh Quý Thừa Tiêu tỉ mỉ đánh giá Cận Thần, gật đầu lia lịa miệng lẩm bẩm: “Ai dám nói anh ta không phải vừa từ Châu Phi về, tôi là người đầu tiên đánh người đó.”
Lê Hình nhìn tạo hình hiện giờ của Cận Thần, hắn hỏi: “Cậu không thiếu tiền, mà sao lại thành bộ dạng gấu như vậy.”
Cận Thần nhún vai, thờ ơ nói: “Tuần đầu tiên tớ đi vào Suncity, thua sạch tất cả tiền mang theo.”
Cận Thần phun hạt đào xuống, nghĩ một lúc rồi bổ sung tiếp: “Các cô gái trong bộ tộc đều thấy tớ thế này rất quyến rũ.”
“Mẹ nó đáng đời nhà cậu…” Lê Hình mắng.
Cận Thần sực nhớ ra gì đó, cầm ba lô vứt dưới thảm trải sàn kéo khóa kéo bắt đầu lục lọi. Trước tiên gã móc chiếc SLR ra để lên bàn, tiếp đó lại tìm kiếm trong cái ba lô nhét đầy đồ.
(*) SLR (Single Lens Reflex): Máy ảnh phản xạ ống kính đơn, máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời…
“Tớ mang quà về cho hai cậu… Để tớ tìm xem nhét ở đâu.” Cận Thần vừa tìm vừa nói.
“A, tìm ra rồi. Thừa Tiêu, đây là cho cậu.” Cận Thần móc một vật màu nâu kiểu dáng rất lạ ra.
Lê Hình giật lấy, lật trái lật phải, “Đây là cái gì?”
Lâm Triệt vuốt cằm nhìn cái vật màu nâu kiểu dáng vừa lạ vừa quái, “Khăn trùm đầu hay trùm mắt?”
Lê Hình đeo nó lên đầu, “Băng đô hả?”
Cận Thần lắc đầu.
“Vậy là gì?” Lê Hình sờ trái sờ phải.
Cận Thần đang loay hoay với máy chụp hình, gã ngẩng đầu cười thâm thúy: “Đây là áo ngực của con gái tộc trưởng.”
“…”
Lê Hình nghe xong liền quẳng nó như quẳng mầm mống đến trước ngực Quý Thừa Tiêu, vừa vặn cái đai áo treo trên mặt Quý Thừa Tiêu.
Cận Thần giơ chiếc SLR lên ấn nút chụp.
Lâm Triệt thấy có ống kính hướng về phía mình nên cậu rất tự nhiên nhe răng cười.
Quý Thừa Tiêu: “…”
“Haha mình về rồi gửi cho cậu.” Cận Thần hài lòng nhìn tấm ảnh gật gù.
Quý Thừa Tiêu đen mặt kéo thứ đó vứt đi, ngữ khí bất thiện: “Cút.”
Lâm Triệt ngồi xổm xuống cạnh bàn cười nhạo: “Quý Thừa Tiêu nhà mi cũng có ngày hôm nay hahaha.”
“Nhìn ngốc không chịu được.”
Lê Hình đầy mong chờ dán mắt nhìn Cận Thần, “Vậy quà của mình đâu?”
Cận Thần chau mày, mặc dù không ai có thể nhìn thấy hàng lông mày ẩn giấu sau mớ tóc rối có cử động hay không.
Gã nói: “Ngay đây này.”
“Đâu?”
“Đây này.”
“Đâu?”
“Đây này.”
“Rốt cục là đâu?”
“Thì ngay đây này.”
…
Lâm Triệt nhìn hai người, đầu quay qua quay lại theo bọn họ, cuối cùng sắp trật khớp cổ đến nơi, “Tôi thấy Quý Thừa Tiêu ngoại trừ thích đè đàn ông ra thì ít nhất là thần kinh bình thường.”
Quý Thừa Tiêu như đã nhìn quen tình cảnh thế này, anh cầm lấy quyển tạp chí Lê Hình xem lúc sáng lật lật.
“Rốt cục là ở đâu?!”
“Ngay đây này.”
“Ở đâu chứ?!!”
“Không phải tớ ngồi ngay đây sao?” Nói xong còn đi đến đè lên người Lê Hình, ôm hắn dụi dụi.
Lâm Triệt cười nhìn đồ ngủ của Lê Hình đã biến thành như trên →
Trên thế giới này lẽ nào chỉ còn lại mỗi một mình mình là người bình thường ư? Lâm Triệt nghĩ.