“Cầu ngươi...... Buông tha ta...... Rất...... Rất......” Nàng hét lên , hai mắt đẫm lệ cầu xin, nếu không có hắn ôm thắt lưng của nàng , nàng hiện tại sớm ngã xuống ngựa mất rồi.
Một giọt, lại một giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy chảy xuống, nàng không chịu nổi cực đại khoái hoạt cùng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn như thế này, tốc độ của Cực Phong càng lúc càng nhanh, nàng chỉ có thể vô lực không ngừng lay động đầu, run rẩy.
“Muốn ta buông tha nàng, có thể, chỉ cần nàng đáp ứng ta, không được phép rời khỏi ta.” Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ hết những giợt nước mắt của nàng, khai ra điều kiện.
“Ừm...... Được, được...... Ngươi nói cái gì...... Cũng đều...... Được...... A...... Ta đáp ứng......” Chỉ cần hắn nhanh chóng làm cho con ngựa dừng lại.
“ Linh nhi ngoan của ta, đây chính là nàng nói nha! Nếu còn có lần sau, ta tuyệt không nhẹ tay.” Hắn nghiêm túc cảnh cáo.
“ Hừ ân...... Biết...... Mau...... Mau dừng lại đi......” Dạ Thủy Linh vốn dĩ nằm ngửa ở trong ngực hắn, nay đã không còn sức ngã rạp trên lưng ngựa.
“ Như nàng mong muốn, cái hoàn mỹ sẽ chấm dứt ngay!” Xích Nhĩ Đa nghe theo nằm sát vào trên lưng của nàng, đè thấp thân mình.
“Giá, giá!” Hai tiếng, hai chân đồng thời cũng dùng sức thúc vào bụng ngựa một lần nữa. Cực Phong như là biết tâm tư chủ nhân , lúc này đang dùng hết toàn lực hướng ven hồ bên kia thẳng đến,ngược lại càng chạy càng nhanh.
Khách lạc, khách lạc tiếng vó ngựa vờn quanh khu rừng cây im lặng, những nơi mà có vó ngựa phóng qua, chim chóc chạy bay toán loạn.
“ Aa...... Dừng...... Ta không trốn...... Cáp a...... Dừng lại...... Dừng lại......” Nàng vô lực thét lên, bị động thừa nhận hạ thể một lần lại một lần cuồng tiến mạnh công.
Đôi cánh tay mạnh mẽ của Xích Nhĩ Đa ôm chặt nàng, phân thân cực đại từ phía sau lại tiến sâu thêm một chút vào chổ sâu nhất của hoa tâm.
Tất cả những suy nghĩ trong chốc lát vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ vỡ vụn, trong lúc nàng đạt đến đỉnh cao nhất của hoan ái là lúc, liên tiếp co rút lại cũng làm cho hắn nhịn không được bắt đầu đến cao trào.
“Không...... A a a a......” Không chịu nổi quá nhiều cơn kɧoáı ©ảʍ, trong cơn cao trào mãnh liệt nhất, nàng cuối cùng vô lực ngất.
Mà hắn lúc này, còn lại là đem đầy bụng dục hỏa, trực tiếp ở trong cơ thể nàng phun ra ra tất cả những chất lỏng nóng ấm.
Mới lưu luyến không rời đem vật cứng rắn nóng ấm của hắn rút ra khỏi người nàng.
“Hu......“ Kéo mạnh dây cương.
Chậm rãi hạn chế tốc độ Cực Phong , đem thiên hạ trong lòng ngất đi, mặc quần áo thật cẩn thận, quay đầu đi về hướng cửa thành Tây ......
Từ lần chạy trốn bất thành của hôm đó,nàng đã bị trông giữ càng nghiêm ngặt hơn, chẳng những một cung nữ ngày thường theo hầu hạ sát bên cạnh, hai tỳ nữ hầu hạ, mà bây giờ còn tăng thêm một đám nữ thị vệ trông coi ngoài cửa, để ngừa nàng chạy trốn lần thứ hai.
Hắn thật sự là hoảng hốt quá mức a! Một Vương thượng của một quốc gia, muốn nữ nhân, muốn thị tẩm, chuyện này đâu có khó gì với hắn? Tin tưởng chỉ cần hắn khẽ động một ngón tay, một đám nữ nhân xếp thành hàng cam nguyện thay thế vị trí của nàng, tại sao lại không chịu thả nàng ra?
Đã qua mấy ngày, nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Xích Nhĩ Đa, chuyện này làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Nàng ở trong phòng buồn đến chết đi được, may mà các nữ tỳ đã đoán trước ý định của nàng, đã chuẩn bị sẵn áo lông Cáo màu đỏ, nàng đi đến hoa viên bên ngoài Xuân Tuyết các giải sầu.
Phía sau, còn lại là nữ tì theo bên người, Thúy nhi, còn có hai nữ hầu vệ mang kiếm .
Áo lông cáo màu đỏ này đó chính là vật quý hiếm có chỉ duy nhất có tại Xích Lung Quốc này, từ lông cáo đỏ, qua rất nhiều công đoạn mới may thành như thế.
Nó cùng với các loại lông thú vật khác không giống nhau là, ngoài trừ một màu đỏ quyến rũ lấp lánh, khi mặc vào sẽ chống lạnh vô cùng giữ ấm áp.
Tại đây phương Bắc rét lạnh như thế này, ,mặc nó vào ngoài việc hưởng thụ sự ấm áp hiếm có ra, còn tượng trưng cho thân phận cùng địa vị.
Nhưng mà đương nhiên loại vật phẩm quý giá hiếm thấy này đương nhiên giá tiền rất dọa người,chỉ có Vương tộc mới có năng lực sử dụng, cũng thường bị tiến cống đến hoàng thất Trung Nguyên , nghe nói ngay cả đương kim hoàng đế cũng rất yêu thích a!
“Chủ tử! Đi lâu như thế, có mệt hay không? Đằng kia có bàn đá, hay chúng ta đến đó nghỉ ngơi nhé?”Thúy nhi chỉ ở phía trước dưới tán những cành mai, dùng hòn đá xây thành cái bàn nói.
“ Được.” Dạ Thủy Linh khẽ gật đầu.
Lúc này, Thúy nhi lấy ra cái giỏ bằng trúc, từ bên trong đem ra những món điểm tâm ngọt chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt Dạ Thủy Linh .
“Đây là mới ra lệnh cho nữ đầu bếp làm, đều là những loại bánh mà chủ tử yêu thích.” Tự tay bày một món lại một món đêm lên bàn.