Chân Hương Thật Lục [NP]

Chương 5: Người đẹp ngốc nghếch

Trước Sau

break

Thành phố B, trên ghế sofa trong một phòng nghỉ ở tầng 26, tòa nhà A của Nam Hoa Phim Ảnh.

Bộ Thiếu Văn nhìn cái tên đã lâu không xuất hiện trên màn hình điện thoại, im lặng một lát rồi mới bắt máy.

Bốn năm qua, dù đổi bao nhiêu điện thoại, khe sim số 1 vẫn luôn là chiếc sim làm từ hồi lớp 12, một số điện thoại mà rất ít người biết.

"Bộ Thiếu Văn!" Giọng người gọi đến đầy vẻ hằn học.

"Ừ?"

"Anh vẫn chưa đổi số à?"

"Cô gọi điện đến chỉ để nói chuyện này thôi sao?"

"Không phải..." Diệp Lăng vốn đang đùng đùng lửa giận, nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính và lạnh nhạt của Bộ Thiếu Văn, khí thế bỗng dưng yếu đi một cách khó hiểu.

Hồi đó Minh Minh và Bộ Thiếu Văn chia tay, cụ thể đã xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ lắm, nhưng với sự hiểu biết của cô về Minh Minh, cô ấy sẽ không chủ động đi làm tổn thương người khác, không thể nào làm chuyện gì có lỗi với Bộ Thiếu Văn được.

Hơn nữa, cho dù giữa hai người có rạn nứt gì đi nữa, việc Bộ Thiếu Văn nói về quá khứ của cả hai như vậy trước mặt truyền thông, khiến vô số người không hề quen biết Minh Minh phải suy đoán, bàn tán về cô theo những hướng hạ lưu, xấu xa nhất, thậm chí còn có fan trung thành của anh ta bắt đầu truy lùng thông tin cá nhân của Minh Minh. Anh ta cố ý sao? Làm như vậy thì có đáng mặt đàn ông không?

"Tôi hỏi anh! Buổi phỏng vấn hôm qua, tại sao anh lại nói như vậy? Anh có biết lời nói của anh tổn thương người khác thế nào không?"

"Vậy à?" Tổn thương người khác sao?

"Văn Tử, sao anh lại trở nên như thế này? Hồi đó—"

"Đừng nhắc với tôi chuyện hồi đó, tôi không còn là Bộ Thiếu Văn của ngày xưa nữa."

"Anh— được, được! Không phải Bộ Thiếu Văn, vậy là Bộ Văn Chi đúng không? Dù sao anh cũng là một nghệ sĩ, một người của công chúng, Minh Minh chỉ là người bình thường, có vấn đề gì thì hai người nói chuyện riêng với nhau—"

"Tôi và cô ấy không có gì để nói cả."

"Bộ Thiếu Văn! Nếu anh cứ giữ thái độ này, vậy tôi nói thẳng ở đây! Tôi không quan tâm ai đúng ai sai! Sau này nếu anh còn dám nói năng lung tung làm Minh Minh buồn, làm cô ấy khóc, tôi cũng sẽ không để cho anh yên đâu!"

"..."

"Bộ Thiếu Văn?" Diệp Lăng nhíu mày, cô dường như nghe thấy tiếng cười?

"Cô ấy buồn? Còn khóc? Ha! Ha ha ha ha..."

"Tôi ȶᏂασ tám đời tổ tông nhà anh—"

"Diệp Lăng, cô bây giờ vẫn còn ở bên Ngô Ngôn à?" Bộ Thiếu Văn cắt ngang lời "thăm hỏi ân cần" của Diệp Lăng, hỏi với giọng điệu có ý cười.

"Liên quan gì đến anh!"

"Thế nên tôi mới nói, thật là ghê tởm."

Cúp điện thoại của Diệp Lăng, nụ cười trên mặt Bộ Thiếu Văn dần biến mất.

Cô ấy... khóc?

Anh đã làm cô ấy khóc...

Bộ Thiếu Văn mở danh sách đen, nhìn rất lâu.

Những ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhẹ trên màn hình, giống như nhiều năm trước đang vuốt ve làn da mềm mại, mịn màng của cô.

Cô ấy khóc...

Đầu ngón tay hạ xuống.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại..."

Sắc mặt Bộ Thiếu Văn lập tức sầm lại, răng nghiến chặt. Một lát sau, anh lại như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cường tráng đang căng cứng cũng từ từ thả lỏng.

Ném điện thoại sang một bên, Bộ Thiếu Văn nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, chìm vào hồi ức.

18 tuổi, vì liên tiếp quay hai bộ phim, không đủ thời gian lên lớp nên bị buộc thôi học, anh chuyển đến một trường mới để học lại lớp 12, và gặp cô trong lớp.

Khi đó, anh gọi cô là người đẹp ngốc nghếch.

Cô không phải kiểu mỹ nữ nhìn một lần đã yêu, nhưng lại rất ưa nhìn, càng nhìn càng quyến rũ. Đặc biệt là, cô luôn ngây người nhìn vào một chỗ nào đó, giống như một con búp bê tinh xảo. Và khi con người này thỉnh thoảng tỉnh lại, bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cũng đều linh động đến mức khiến anh không thể rời mắt, tim đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên trong đời, anh yêu.

Theo đuổi cô hơn nửa năm, cuối cùng cô cũng gật đầu. Anh đã nhịn suốt một tháng cho đến khi thi đại học xong. Anh không muốn chờ thêm một giây nào nữa, lúc ôm được cô, có được cô, anh đã vui sướиɠ như thể mình là vua của thế giới.

Cơ thể cô mềm mại và thơm tho một cách kỳ lạ, ôm vào lòng cứ như chỉ cần dùng chút sức là sẽ làm cô bị thương. Nhưng khi tiến vào cơ thể cô, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được mình. Mềm mại như lụa nhưng lại chật khít đến mức khiến anh phát điên, chỉ cần dừng lại một chút là cả người như bị kim châm, buộc anh phải ôm chặt cô, tiến vào sâu hơn, ra vào nhanh hơn.

Lần đầu tiên diễn ra nhanh đến mức anh không kịp chuẩn bị. Nóng lòng muốn lấy lại thể diện và chứng minh bản thân, anh không cho cô cơ hội từ chối mà bắt đầu hiệp thứ hai, dùng cả đêm để chứng minh khả năng bền bỉ của mình, đảm bảo cho cô một đời sống tìиɧ ɖu͙© hạnh phúc.

Nhớ lại sự non nớt đêm đó, trên mặt Bộ Thiếu Văn hiện lên một nụ cười dịu dàng thoáng qua.

Những ngày sau đó, sự mê luyến của anh dành cho cô ngày một tăng, anh càng ra sức siêng năng "thể hiện" tình yêu của mình với cô ngày đêm không ngừng, lúc nào cũng động dục với cô. Kỳ nghỉ hè năm đó, ngoại trừ đồ chơi tình thú vì cô quá non nớt và nhạy cảm nên họ chưa thử, và hậu huyệt cô sống chết không cho anh chạm vào, họ đã thử mọi kỹ thuật tìиɧ ɖu͙© có thể học được.

Anh đã tự tay khai phá sự gợi cảm vô hạn của cô với tư cách một người phụ nữ, nhưng không ngờ rằng cô—

Cô đã phản bội anh.

Cô đã phản bội anh!

Ngay lúc anh quyết định từ bỏ sự nghiệp chỉ để được ở bên cô...

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Văn Chi," một người đàn ông mặc bộ vest may đo cao cấp, khí chất phi thường đẩy cửa bước vào. Bước chân anh ta trầm ổn, khuôn mặt bình tĩnh, cả người toát ra một khí thế khiến người khác phải cúi đầu. "Cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Bộ Thiếu Văn vốn đang có chút phẫn nộ, khi thấy người đến, anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Anh Yến."

Yến Sơ Phi đi đến ghế sofa ngồi xuống, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chăm chú vào Bộ Thiếu Văn, thần sắc điềm tĩnh, như mặt hồ không gợn sóng.

"Là không muốn, hay là không dám?" Giọng của Yến Sơ Phi rất khàn, ngữ điệu chậm rãi nhưng lại có một sức mạnh xuyên thấu lòng người.

Bộ Thiếu Văn hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng, "Tại sao? Tại sao ngài lại muốn tôi tham gia chương trình đó? Tôi không cần sự nổi tiếng ảo do show giải trí mang lại."

"Danh tiếng là một mặt, quan trọng hơn là, chuông do ai buộc thì người đó phải cởi." Yến Sơ Phi trả lời rất nhanh, anh biết Bộ Thiếu Văn có thắc mắc, và cũng sẵn lòng giải đáp.

"Sau mấy năm học tập và huấn luyện, diễn xuất của cậu đã có sự tích lũy nhất định, nhưng đồng thời, cũng đã rơi vào giai đoạn chững lại. Cậu hẳn đã cảm nhận được, mỗi khi nhân vật yêu cầu cậu phải hoàn toàn giải phóng bản thân, cậu luôn có sự dè dặt, không thể hòa hợp hoàn hảo với tâm trạng và tình cảm của nhân vật. Nếu không thể đột phá, mấy năm tới cậu có thể sẽ dậm chân tại chỗ ở trình độ hiện tại, đó không phải là điều tôi muốn thấy."

Bộ Thiếu Văn nắm chặt năm ngón tay thành quyền. Anh biết mình đã chững lại, chỉ là anh nghĩ rằng mình đã che giấu được mọi người.

"Tôi đã đầu tư rất nhiều thời gian và tài nguyên vào cậu, tôi cần thấy được sự hồi đáp hợp lý. Nếu cậu không thể đạt được kỳ vọng của tôi, tôi sẽ từ bỏ cậu để nhanh chóng cắt lỗ."

Yến Sơ Phi dùng những lời ôn hòa nhất để nói ra sự thật phũ phàng nhất.

"Nhưng trước đó, tôi sẽ giúp cậu."

——————————————————————————————

ŧıểυ kịch trường

Bộ Thiếu Văn: Cô, cô khóc?

Minh Minh: Ừm?

Bộ Thiếu Văn: Tôi... tôi sẽ không xin lỗi đâu.

Minh Minh: Ồ.

Bộ Thiếu Văn: Không phải tôi làm cô khóc, Minh Minh là cô, cô— (là cô có lỗi với tôi trước!)

Minh Minh: Ừ, tôi là Minh Minh, Minh Minh là tôi.

Hàn Duật: Không, Minh Minh là của tôi. (do tôi làm khóc.)

Tên Minh Minh có độc...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc