
Dịch giả | Yên Nhiên |
Tác giả | Tước Thất |
Tình trạng | Còn tiếp |
Thể loại | Ngôn Tình Ngôn Tình Sủng Hiện Đại Happy Ending Hào Môn Thế Gia |
Tình yêu của Thất Nguyệt năm tháng cấp ba ấy như anh túc ngày xuân đang chớm nở, chỉ là khi ấy cô không hiểu thứ tình cảm này là gì. Năm đó anh xuất hiện với tư cách con trai một người bạn của mẹ cô, trong chớp nhoáng ấy đâu ai có ngờ được hình bóng cậu bé năm đó lại dần dần khảm sâu vào trong tiềm thức, khảm vào thân xác mà chiếm đoạt lấy lý trí Thất Nguyệt. Lần đầu khi hai người gặp nhau, anh lạnh lùng khó gần biết bao, nhưng dường như chỉ mình cô biết, sâu dưới lớp băng lạnh lẽo đó là cả một trái tim ấm áp. Hai người cứ thế ở cạnh nhau thân thiết, cô nàng thiếu niên năm đó chỉ nghĩ thứ tình cảm rung động này đơn thuần là tình cảm anh em.
Đợi cho tới khi cô dần nhận ra tình cảm của mình dành cho anh không phải như tình cảm anh em đơn thuần đó mà ngập ngừng muốn thổ lộ thì mới ngỡ ngàng phát hiện ra anh của bây giờ đã trở thành một nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, người mà bao nữ sinh thầm mến, trở thành người mà chính cô cũng không với tới được.
Ngay khi cô hạ quyết tâm đặt dấu chấm cho mối tình đơn phương ròng rã suốt năm tháng đó, thì anh lại đột ngột xuất hiện không cho cô yêu đương với bất kỳ ai khác, sự can thiệp của anh khiến cô khó hiểu, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy vui mừng, phải chăng anh cũng thích cô, là thích của tình cảm nam nữ, chứ không phải là tình anh em? Trái tim cô rộn ràng như mùa xuân đến, nhưng rồi ông trời lại vô tình dội cho cô một gáo nước, anh đã nhận lời hẹn hò với khoa khôi của trường.
Trái tim cô tan vỡ, tình yêu đầu đời của cô cứ thế sớm nở tối tàn tựa hoa phù dung.
Nhưng cô không ngờ, sau đó không lâu hai người họ chia tay, cô lại càng không ngờ, hai gia đình cô và anh quyết định liên hôn, hai người cứ thế mơ mơ màng màng đăng ký kết hôn, khoảng thời gian khi cô ở London với anh vừa ngọt ngào nhưng cũng đầy chua chát. Sau đó cô rời đi, trở về nước, hai người cách xa 5 năm. Cô nghĩ hai người chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ với gia đình mà thôi, khi anh về nước họ sẽ thỏa thuận ly hôn, nhanh chóng trả lại tự do cho nhau.
Chỉ là mọi chuyện không như cô nghĩ, hóa ra tất cả đều là hiểu nhầm, hóa ra…họ không bỏ lỡ nhau.
Giới thiệu:
1.
Năm năm sau khi kết hôn với Thương Mục Chi, Lương Tây Nguyệt bị mất điện thoại ở Luân Đôn.
Sau khi kết hôn, cuối cùng thì lần đầu tiên cô đã chủ động gọi điện cho anh.
Chờ đợi một tiếng đồng hồ ở sân bay, người đến đón cô lại là tài xế của gia đình.
Với tư cách là một nhà đầu tư mới nổi trong giới, người kế thừa quyền lực tiếp theo của nhà họ Thương.
Không ai biết Thương Mục Chi đã kết hôn và có một người vợ.
Đêm đó, Lương Tây Nguyệt bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức, ngồi bên bếp hỏi anh:
"Thương Mục Chi?"
"Anh có muốn ly hôn với em không?"
Người đàn ông bước ra từ phía sau phòng tắm, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ áo sơ mi chỉnh tề.
Anh không nói gì, chỉ đi đến trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi: "Gọi anh gì thế?"
2.
Năm mười bốn tuổi Lương Tây Nguyệt trở về nhà họ Lương, nhưng lúc đó, đối với cha mẹ và người thân mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ, phần lớn thời gian đều sống nhờ ở nhà họ Thương.
Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng sau này cô sẽ kết hôn với nhị thiếu gia của nhà họ Thương.
Thanh mai trúc mã, tuổi tác tương xứng, không thể phù hợp hơn.
Nhưng ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Lương Tây Nguyệt còn chưa tốt nghiệp đại học đã nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Đối tượng là Thương Mục Chi, người mà cô vẫn luôn gọi là anh trai từ nhỏ.
——
Lương Tây Nguyệt vẫn luôn cho rằng Thương Mục Chi không thích cô.
Trong cả nhà họ Thương, chỉ có anh là chưa bao giờ cười với cô, lạnh nhạt với cô nhất, gần như không bao giờ để ý đến cô.
Cô cũng sợ anh nhất.
Nhưng nhiều năm sau, cô luôn nhớ về tháng đầu tiên đến Thượng Hải, ban đêm cô thường xuyên lén lút khóc trong chăn, lại sợ bị nghe thấy.
Một ngày nọ, cô mang đôi mắt đỏ hoe đến trường.
Thương Mục Chi đạp xe đạp địa hình đi qua cô, đột nhiên dừng lại đợi cô:
"Lương Tây Nguyệt, ngày mai ở vịnh Victoria có bắn pháo hoa, sau này buổi tối em đừng khóc nữa, anh sẽ cân nhắc đưa em đi xem."