“A! là búp bê, cảm ơn mẹ.” Tiểu Nho bị hấp dẫn, hai mắt vui vẻ cong lên thành hình lưỡi liềm.
“Ngây thơ.” Đào Dục Huyên lại rất bình tĩnh nhìn thoáng qua chiếc máy bay điều khiển từ xa, sau đó đem nó bỏ vào trong túi lớn, cất giọng khinh thường nói.
Đối với hai đứa con sau khi nhìn thấy quà lại có sự trái ngược cách xa nhau, Đào Du Du vừa vui vừa buồn, cô thật muốn đưa Đào Dục Huyên đến bệnh viện kiểm tra một lần xem, nhìn tiểu gia hỏa này hoàn toàn không giống một đứa nhỏ bốn tuổi.
“Được rồi, trước tiên thu dọn đồ chơi lại đi, chúng ta sắp đi rồi.” Đào Tú Quyên nhìn thấy lái xe đã chờ ở trước cửa, vì thế vừa nói chuyện vừa lấy con búp bê trong tay Tiểu Nho bỏ vào trong túi lớn, sau đó đi về phía chiếc xe.
Đào Du Du không thể từ chối, đành phải đi chung với bọn họ, tuy rằng cô không thích náo nhiệt, nhưng mà tốt xấu gì cũng nên cùng ở với bọn nhỏ một thời gian, như vậy cũng không tồi mà.
Sau khi lên xe, Tiểu Nho nói chuyện không ngừng, cô bé liên tục hỏi Đào Du Du về chuyện cô “bạn tốt” Tiêu Nhã Hinh kia, hỏi cô vì sao cô ấy không đến tìm bé, vì sao không chơi với bé, vì sao không gọi điện thoại cho bé.
Đào Du Du bị cô bé quấn lấy thật không có biện pháp. Đành phải nói: “chị kia là con gái của ngài Tổng Thống, giống như một công chúa vậy, cô ấy luôn bận rộn, ngày mai phải trở về nước của mình rồi, cho nên không có thời gian đến gặp Tiểu Nho.”
“Con gái của ngài Tổng Thống? A, con cũng muốn làm con gái của ngài Tổng Thống, con cũng muốn giống như công chúa, sau đó có thể chơi chung với chị gái xinh đẹp kia rồi……..” Tiểu Nho hồn nhiên chớp chớp mắt, giọng nói cực kỳ đáng yêu.
“A….Ha ha…… Con còn mơ mộng hơn mẹ nữa…………” Đào Du Du đối với cách nghĩ ngây thơ của con gái liền chảy mồ hôi lạnh, khóe miệng hơi giật giật, nói thầm trong lòng.
Xe chạy hơn nửa giờ, liền dừng lại trước một Sơn Trang thật đẹp, bởi vì Đào Du Du không nghĩ mình đến để tham dự tiệc cưới, cho nên trang phục cô mặc trên người là áo sơ mi đơn giản và váy dài đến gối, mái tóc dài thả tùy ý sau ót, so sánh với các cô gái nhà quyến quý khác thì trông cô thật bình thường.
Sau khi xuống xe, cảnh đầu tiên đập vào mắt là cổng hình vòm hoa hồng nhạt thật lớn, làm cho người ta có cảm giác lạc vào thế giới cổ tích.
“Oa, thật là đẹp……….” Tiểu Nho ngẩng đầu nhỏ đáng yêu lên, nhìn thấy hoa tươi và bong bóng hình trái tim liền khen ngợi.
Đào Dục Huyên thì bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đứng một bên, giống như cảnh lãng mạn ấm áp này hoàn toàn không liên quan gì đến cậu bé.
Sau khi được nhân viên lễ tân chỉ dẫn, bọn họ nhanh chóng tiến vào trong hội trường, lúc này đã là năm giờ chiều, dựa theo thiệp mời đây là lúc thời gian buổi lễ bắt đầu, nên cũng không sai giờ lắm.
Bên trong hội trường có rất nhiều người, tất cả mọi người đều mặc đồ đẹp, trò chuyện vui vẻ, điều này làm cho Đào Du Du nhớ đến cảnh lần đầu tiên cô cùng Vũ Văn Vĩ Thần tham gia một yến tiệc tư nhân.
Không ngờ tới chính mình lại nhớ đến anh ta, đến khi trong đầu cô hiện ra gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, cô lại rùng mình một cái.
Đáng giận, tại sao không có lý do nào mà tự nhiên lại nhớ đến người đàn ông mặt than kia chứ?