Sau này, sau này, lại sau này, cô đuổi theo bước chân anh thật lâu.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô mang vẻ mặt đau thương đến trước mặt anh rồi nói: "Lý Doãn Trạch, có phải anh thật thật thật không thích em một chút nào không?"
Anh hơi nghiêng đầu, đáy mắt lướt qua một tia dịu dàng, nhưng lại không lên tiếng. Thậm chí anh còn thầm nghĩ, chẳng lẽ cô định bỏ qua sao? hay là, cô đã xảy ra chuyện gì?
Ai ngờ cô đột nhiên cười lớn, sau đó cười sáng lạn như ánh mặt trời nói với anh: "Không sao, em thích anh là được rồi."
Anh nhìn biểu tình biến hóa khoa trương của cô, đột nhiên đưa tay nâng mặt cô lên, rồi nói khẽ với cô: "Anh cự tuyệt em 9000 lần, đả thương em 9000 lần, nhưng lại dùng thời gian cả đời trả lại cho em có được không?"
Cô nghe lời anh nói mà ngây ngẩn cả người.
Dùng thời gian cả đời để trả lại cô?
Anh đây là có ý gì?
Lúc cô đang ngẩn ra, anh chợt cúi đầu đem đôi môi mình in lên môi cô, nụ hôn nhợt nhạt vừa rơi xuống, sau đó còn nói: "Bắt đầu từ bây giờ, em đã là người phụ nữ của anh."
Rất lâu sau, cô mới từ trong vui sướng phục hồi lại tinh thần, một phen ôm chặt lấy anh, hét lớn với anh: "Mau nhéo em, mau nhéo em, lần này có phải em đang nằm mơ không?"
Anh nghe vậy, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, có thể thấy được cảnh tượng như vậy đã xuất hiện trong giấc mơ của cô rất nhiều lần rồi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Lại tiếp tục lần sau nữa, hai người hồn nhiên dưới tàng cây hoa anh đào, cô sốt ruột ngẩng cao đầu hỏi anh: "Rõ ràng anh đã thích em từ lâu có đúng không? Tại sao phải cự tuyệt em 9000 lần rồi sau đó mới đồng ý em chứ?"
"Không có, thật ra thì, anh vẫn luôn không thích em." Anh lắc đầu nở nụ cười.
"Gạt người, rõ ràng anh thích em lâu rồi, nói đi, tại sao phải cự tuyệt em nhiều lần như vậy, nói cho em biết đi." Cô làm nũng lắc lắc cánh tay anh rồi nói.
Anh chợt dừng bước lại, xoay người, ánh mắt thâm tình nhìn vẻ mặt tò mò của cô, giọng nói nghiêm túc vang lên: "Bởi vì anh sợ sau này anh sẽ không chăm sóc em được tốt, anh sợ anh không thể cho em hạnh phúc, anh sợ sẽ khiến cho em đau khổ, vì vậy, cự tuyệt lần thứ 9000 cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau anh chỉ biết anh phải trả lại cho em 9000 lần hạnh phúc này, việc này đủ để hai chúng ta chung sống cả đời."
Cô nghe vậy, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cảm động đến rơi nước mắt nhào vào trong ngực anh, khi đó cô mới biết, có lúc bị cự tuyệt cũng là một loại hạnh phúc.
Từ đó về sau, cô chờ có cơ hội thì nhịn không được lập tức hỏi anh: "ANh xác định em chỉ tỏ tình 9000 sao? Anh xác định em không có sai chứ?"
"Xác định." Anh vẻ mặt không chút thay đổi vừa làm việc của mình, vừa trả lời câu hỏi của cô.
"Không đúng, không đúng, em cảm thấy em tỏ tình ít nhất một vạn lần, anh xem đi, suốt na năm, căn bản mỗi ngày em đều tỏ tình hơn 100 lần, chẳng lẽ chỉ có 9000 lần thôi sao? Có phải anh không muốn nói nhiều hơn, vì vậy gạt em nói chỉ có 9000 lần thôi?"
"... ........" Anh hơi im lặng ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt trong suốt của cô, thật muốn mở đầu của cô ra xem trong đầu cô chứa những thứ gì.
Từ trước đến nay ông trời đều rất ghen tỵ với những người có hạnh phúc đến cửa, chẳng lẽ tình yêu sâu đậm của bọn họ đến trời đất cũng không tha sao, ngày đó sinh nhật cô, anh quyết định cho cô một bất ngờ, khi anh đến địa điểm hẹn, anh nói muốn đến đó trước để chuẩn bị một chút.
Kết quả, lúc cô xuất hiện ở cửa, một tiếng vang thật lớn ngăn cách hai người bọn họ ở hai thế giới.
Cho đến bây giờ cô vẫn không nhớ nổi chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm đó cô không hiểu nổi, một nơi tốt như vậy lại bị nổ tung.... .........
Kỷ niệm như một ao nước xuân, cô có thể thấy rất nhiều rất nhiều điều tốt đẹp họ đã từng trải qua qua mặt nước trong veo.
Chẳng qua bây giờ bọn họ âm dương cách biệt, cô phải làm thế nào để đòi lại 8000 lần hạnh phúc của mình đây?
Không muốn tin rằng anh vĩnh viễn rời khỏi thế giới của cô, mà thủ khúc Little Boy anh đánh cho cô nghe này là con đường duy nhất để cô tìm được anh.
Cô sẽ chờ anh, sẽ giữ lấy lời thề của bọn họ, kiên cường mà sống tiếp!!!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Bên trong Ngô phủ, Tiểu Nho vừa tắm xong thì đi chân trần vào phòng tìm Đào Dục Huyên, bảo mẫu phía sau cầm giày đuổi theo cô, vừa đuổi theo vừa hô to: "Tiểu thư, người chậm một chút, mang giày trước đã."
"Con không muốn mang giày, chân không đi trên đất rất thoải mái, con muốn anh Quả Táo.... ...." Tiểu Nho vừa chạy vừa la to,
Thật vất vả bảo mẫu mới bắt được Tiểu Nho, giúp cô bé mang xong, đúng lúc Đào Dục Huyên từ trong phòng đi ra.
"Anh.... ....Chơi với Tiểu Nho đi." Tiểu Nho vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức trốn khỏi vòng ôm của bảo mẫu, chạy đến trước mặt ôm cổ cậu bé.
"Em lắp ghép xong chưa?" Đào Dục Huyên mặc cho cô bé ôm mình, thân hình không nhúc nhích, chỉ hé miệng hỏi.
"Còn không có đâu, Tiểu Nho sẽ không ghép, anh dạy Tiểu Nho có được hay không?" Lắc đầu một cái, Tiểu Nho hơi hao tổn tâm trí nói.
"Tự mình ghép, ghép lại không được đừng tìm anh." Đào Dục Huyên quả quyết đẩy cô bé ra, sau đó đút hai tay vào túi quần, đi xuống phòng khách dưới lầu.
"Anh.... ......." Tiểu Nho bị đẩy ra buồn bã nhìn bóng lưng của Đào Dục Huyên, cất tiếng gọi anh trai mình.
Đáng tiếc, Đào Dục Huyên không thay đổi quyết định của mình, tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Đi xuống dưới lầu, cậu ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay cầm lấy điện thoại bên cạnh mình bấm vào một dãy số.