“Kỳ Kỳ….” Một giọng nói mang một chút bi thương nhưng vẫn cứng rắn vang lên ở sau lưng cô. Điền Kỳ Kỳ lại vờ như không nghe thấy, càng lúc càng
bước nhanh hơn. Điền Bảo Bảo khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân của cô. Cậu vừa thở vừa hỏi: “Mẹ, tại sao chúng ta phải chạy? Ông ấy là người xấu sao?”
“Bảo Bảo, chuyện này mẹ sẽ giải thích sau. Mẹ không muốn nhìn thấy người này!” Điền Kỳ Kỳ vươn tay bế Điền Bảo Bảo vội vàng chạy về phía trước, cô muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của ông ta.
“Xin cô dừng bước cho. Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô.” Một người mặc âu phục đen đột nhiên ở đâu ra ngăn cản cô. Vẻ mặt anh ta giống như bức tượng điêu khắc, không hề mang chút cảm xúc nào. Phần ký ức về những năm tháng kinh hoàng kia đột nhiên hiện ra trong đầu cô. Từng chiếc xe màu đen, từng người mặc âu phục đen vào nhà cô, mang mẹ cô đi mất…
Điền Kỳ Kỳ biết rõ mình trốn không thoát liền quay người lại. “Xin hỏi Kim chủ tịch, không biết ngài có gì dạy bảo?” Sắc mặt cô rất rất tệ.
“Kỳ Kỳ, ta là ba của con!” Sắc mặt đầy uy nghiêm của Kim Mậu Sâm ngưng lại trong chốc lát. Ông ta bước về phía Điền Kỳ Kỳ, vệ sĩ ở phía sau không dám rời nửa bước, đi sát theo sau mở dù ra che.
Nghe thấy ông ta nói ra câu này, Điền Kỳ Kỳ trở nên tức giận. “Thực xin lỗi. Tôi không nhớ mẹ tôi có chồng, càng không nhớ rõ là tôi có ba. Hai mươi bảy năm trước, ba của tôi đã sớm chết rồi!”
Điền Kỳ Kỳ nói không chút nể mặt. Điền Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, trong lòng thầm khen mẹ mình. Không ngờ thường ngày nhìn mẹ nhu
nhược như vậy mà bây giờ lại còn có một mặt khí phách như thế. Thật là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Nhưng mà người đàn ông kia chính là ba của mẹ sao? Tại sao mẹ lại không chịu nhận ông ấy???
“Kỳ Kỳ, ta biết là con vẫn còn giận ta. Ta phụ mẹ con nhiều năm… Mẹ con cho tới lúc chết vẫn không có danh phận…..” Giờ phút này, sự áy náy của
Kim Mậu Sâm càng làm cho Điền Kỳ Kỳ cảm thấy ông ta thật dối trá.
“Câm miệng đi! Mẹ tôi đã chết bảy năm rồi, ông nói đến chuyện ấy còn nghĩa lí gì nữa? Danh phận ư? Ông cho nổi không?…Mẹ tôi vì yêu ông cho nên cả đời mới bị ông điều khiển như một con rối. Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi. Nhưng giữa tôi với ông thì không có một chút dính líu gì cả. Tôi sẽ không cản trở con đường phát tài của chủ tịch Kim, cho nên cũng mong chủ tịch Kim cũng để cho tôi yên.” Lời lẽ của Điền Kỳ Kỳ sắc bén vô cùng, không chừa cho đối phương chút đường lùi.
Kim Mậu Sâm đưa đôi mắt thâm sâu từng trải nhìn Điền Bảo Bảo: “Đây là con của con sao?”
Ông ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đứa bé này có ba phần giống với Điền Kỳ Kỳ, cho nên mới hỏi như vậy. Chỉ là dường như đứa bé này rất giống với một người khác, nhưng là ai thì ông không thể nhớ ra ngay lúc này được. Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, thân phận và địa vị của người kia chắc chắn không tầm thường.
“Không cần chủ tịch Kim bận tâm. Từ bây giờ, ông đi đường ông, tôi đi đường tôi, nước sông không phạm đến nước giếng.”
Điền Kỳ Kỳ vội vàng ôm Điền Bảo Bảo vào lòng. Bất cứ kẻ nào cũng đừng mong chiếm được đứa con trai bảo bối này của cô. Nó là do cô cực khổ nuôi lớn lên. Cho dù là ba của nó muốn cướp Điền Bảo Bảo đi thì cô cũng sẽ giành lại khô máu chứ đừng nói gì tới một ông già người dưng nước lã.
“Ta có thể hỏi ba của nó là ai không?” Kim Mậu Sâm cũng không bị lời nói của Điền Kỳ Kỳ chọc cho tức giận. Ông ta muốn đền bù cho những sai lầm đã gây ra. Mấy năm nay, năm nào Kim Mậu Sâm cũng tới tảo mộ, một là để sám hối trước mặt bà, hai là mong có một ngày nào đó gặp lại được Điền Kỳ Kỳ, để còn kịp thời bồi thường lại.
“Không. Chúng tôi sống rất tốt rất khá.” Điền Kỳ Kỳ nóng lòng muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa này. Cuộc sống của cô và ông ta trước nay không có quan hệ.
“Kỳ Kỳ, ta thật tình muốn làm chút gì đó cho con. Xin con cho người làm cha này một cơ hội.” Có lẽ khi người ta già đi, sẽ ngộ ra rất nhiều điều. Lần này Kim Mậu Sâm phá lệ cầu xin. Điền Kỳ Kỳ nghĩ ngợi, nếu bây giờ hai người họ đang đàm phán, nhất định cô sẽ bị ông ta làm cho lay động.
“Ông không thấy bây giờ quá muộn sao? Ông nghĩ bây giờ ông làm cho tôi được cái gì? Vật chất ư? Một cuộc sống không lo nghĩ? Tôi đếch thèm.” Điền Kỳ Kỳ chưa bao giờ thấy mình có khí chất như hôm nay.
Ngay cả Điền Bảo Bảo, cũng không thể không nhìn mẹ mình một cách kì lạ.
“Trên đời này, không phải thứ gì cũng có thể bù đắp được. Nếu chủ tịch Kim có nhiều tiền như vậy, vậy thì đi làm từ thiện đi.” Điền Kỳ Kỳ càng nói càng xúc động, cô nhìn vẻ mặt áy náy của Kim Mậu Sâm, rồi bế Điền Bảo Bảo lên, nhấc chân rời đi, chỉ để lại Kim Mậu Sâm trong màn mưa mang theo vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Đây thật sự là Điền Kỳ Kỳ, con gái mình hả? Con bé này trước kia không phải một là một đứa hiền lành nhu nhược sao? Bây giờ sao lại hùng hổ doạ người thế kia?
“Mẹ, mẹ thiệt quá dũng mãnh!!!” Điền Bảo Bảo không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng Điền Kỳ Kỳ. Mẹ mình bình thường dịu dàng như cừu con, lúc giận lên thì lại khiến cậu cũng phải khiếp sợ.
“Bảo bối, con phải nhớ kĩ, nếu sau này gặp ông ta thì bơ đi. Đừng thèm nói chuyện với lão già đó, xem ổng như người xa lạ, biết chưa?” Điền Kỳ Kỳ không quên giáo huấn cho Điền Bảo Bảo.
Mẹ nói rất nghiêm túc, vậy chắc là có nguyên nhân gì đó. Điền Bảo Bảo gật đầu, quyết định nghe theo lời Điền Kỳ Kỳ.
Gặp lại Kim Mậu Sâm, Điền Kỳ Kỳ lại càng thấy thương mẹ mình. Bà tốn tâm sức cả đời cũng không đổi được một chút tình cảm của người đàn ông này. Bây giờ, ông ta sống trong nhung trong lụa, còn mẹ mình thì đang ở chốn cô đơn, lạnh lẽo…
Mấy ngày sau, Kim Mậu Sâm điều tra được tình hình của Điền Kỳ Kỳ. Ông ta cho người tới nhà mời mẹ con Điền Kỳ Kỳ về biệt thự ở. Điền Kỳ Kỳ từ chối lập tức “Nói cho Kim chủ tịch của các anh biết, tôi không cần ông ta bù đắp gì cả. Chỉ cần sau này ông ta không tới làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi là được. “Điền Kỳ Kỳ không cần ông ta cho cô một căn nhà lạnh lẽo. Cô muốn ông ta phải áy náy, phải trả giá vì những sai lầm của mình.
_______________
Cuối cùng Điền Kỳ Kỳ cũng xin được việc làm ở Điền Lâm. Quyết tâm trở về Mỹ của cô cũng tan theo mây khói. Điền Bảo Bảo cũng thích nơi này, vừa hay công việc và tiền lương ở Điền Lâm lại không tồi. Cô quyết định sẽ ở lại Trung Quốc luôn.
“Mẹ, ngày mai là ngày đi làm đầu tiên. Nhớ là đừng đi trễ đó. Phải để người ta có ấn tượng tốt với mẹ đấy!” Khẩu khí của Điền Bảo Bảo rất giống với người trụ cột trong nhà, gương mặt Điền Kỳ Kỳ đen kịt lại…. Còn Điền Bảo Bảo lại hồn nhiên không biết gì cả, vội vàng tập trung tinh thần vào trò chơi.
Thật lâu sau, khi trò chơi kết thúc kết thúc, Điền Bảo Bảo mới mở miệng “Cái gì có thể chuẩn bị con đều chuẩn bị hết rồi. Báo thức cũng đã đặt rồi, mẹ
yên tâm mà ngủ đi, tất cả đã có con lo.”
Điền Bảo Bảo rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng lo lắng ổn thỏa. Điền Kỳ Kỳ cực kì yên tâm. Cô mơ mơ màng màng gật đầu, “Bảo bối, con là phúc tinh của mẹ.”
Điền Kỳ Kỳ nhìn những việc mà con trai làm cho mình thì thấy cực kì hạnh phúc, cô cúi người thơm cậu nhóc một cái.
Sáng hôm sau, Điền Kỳ Kỳ bị chuông báo thức đánh thức, “Mẹ ơi, nhanh lên. Bữa sáng con đã làm xong rồi, có món trứng chiên mẹ thích đó. Con cũng đã chọn đồ cho mẹ luôn rồi, đặt ở trên sô pha.”
Điền Bảo Bảo bây giờ giống hệt một ŧıểυ quản gia, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo cho Điền Kỳ Kỳ. Cô có cảm giác mình như một nàng công chúa được nuông chiều.
“Con trai à, con muốn mẹ biểu hiện thật tốt đúng không?” Điền Kỳ Kỳ hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn khiến cho Điền Bảo Bảo cũng lười cho cô một ánh mắt xem thường.
“Mẹ, nếu mẹ biểu hiện không tốt, bị đuổi việc thì con sẽ trốn nhà đi cho mà xem!” Điền Bảo Bảo uy hiếp cô lần thứ n+1. Điền Kỳ Kỳ bĩu môi, dù là thiên tài thì cũng sẽ có lúc “ngu”, lỡ như nó bị “ngu” ngay cái lúc mà nó phân vân có nên bỏ nhà đi hay không thì có khi thằng nhóc này sẽ bỏ nhà đi thật. Cô thực sự lo lắng con mình sẽ bị lừa bán hoặc chịu khổ. Còn cô thì sống một mình bơ vơ không nơi nương tựa…. Có khi cô lại được cái danh hiệu người già neo đơn không chừng.
“Được rồi, mẹ sẽ cố gắng mà!” Điền Kỳ Kỳ có chút áp lực.
“Con đã nhờ mẹ Lôi Vũ đến chở mẹ đi làm rồi, chứ không là mẹ lại lạc đường rồi đi trễ nữa thì phiền lắm.” Điền Bảo Bảo ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn điểm tâm do chính tay mình làm.
“A, vậy con đi học bằng cách nào?” Điền Bảo Bảo đi học hay tan học đều do Lôi Vũ đưa đón. Bây giờ ŧıểυ Vũ chở cô thì nó đi bằng cách nào? Điền Bảo Bảo ăn tới tấp, tỏ vẻ ta đây bận ăn chả thèm trả lời. Ánh nắng sáng sớm ấm áp xuyên qua cửa kính, chiếu vào khuôn mặt nhỏ của Điền Bảo Bảo làm cho cậu bé cực kỳ giống với búp bê sứ. Đôi mắt hổ phách linh động lóng lánh, lại thêm vài phần vô ưu vô lo, khiến người khác nhìn vào sẽ có tâm tình thoải mái, ấm áp vô cùng. Đến khi ăn no nê, Điền Bảo Bảo mới chóp chép miệng vừa trả lời. “An ŧıểυ Mễ sẽ nhờ daddy của bạn ấy tiện đường tới đây chở con cùng nhau đi học.” Điền Bảo Bảo mỗi lần nói đến người bạn nhỏ tên An ŧıểυ Mễ thì tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
“Úi…sắp trễ rồi, con đi trước đây, mẹ nhớ phải biểu hiện thật tốt đấy!”
“Hừ, có mới nới cũ, con là đồ bất hiếu!” Nhìn con trai mình vì một con bé khác mà trở nên hưng phấn và vui vẻ như thế thì Điền Kỳ Kỳ thật sự cạn lời. Giống như đứa con mình khổ sở nuôi lớn rồi lại bị người ta cướp đi mất, mà đó chỉ là một con bé trẻ trâu!!! Điều này khiến cô không thể chịu nổi, Bảo Bảo là do cô mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra. Không được! Khi nào rảnh, cô nhất định phải đến trường xem con bé An ŧıểυ Mễ nó ra sao mà con trai cô lại chết mê chết mệt nó nữa.
Trong lòng Điền Kỳ Kỳ đầy sự hờn dỗi. Cô tức giận cắn một miếng trứng chiên, thế nhưng lại cắn nhầm vào lưỡi, đau đến nỗi khiến cô oa oa kêu lên. Nước mắt chảy ròng…… Đây thực sự là một ngày xui xẻo!