Đứng một bên, Điền Kỳ Kỳ nghe vậy, tim liền tăng tốc. Phạm Thiên Du nói vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Phạm Thiên Du cho rằng Lâm Dật và cô có quan hệ? Điều này không phải hoang đường quá sao? Điền Kỳ Kỳ muốn tránh đi, cô không muốn bị cuốn vào ân oán của hai người họ đâu nha. Nhưng mà Lâm Dật lại không cho cô như ý, không hề cố kỵ mà lôi kéo tay cô. Phạm Thiên Du trợn mắt tức giận nhìn.
“Em biết anh đến Italy, liền mặc kệ tất cả mà chạy tới. Rốt cuộc, anh muốn em phải làm gì thì anh mới không rời bỏ em?” Phạm Thiên Du nghẹn ngào hỏi, vô lực mà dựa vào tường, thân mình cong cong lên từng khúc, có vẻ thực suy sụp tinh thần, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngạo mạn lúc đầu. Thấy Phạm Thiên Du hèn mọn mà cầu xin Lâm Dật như vậy, Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên sinh ra một tia đồng tình, đây cũng chỉ là một cô gái si tình, tội nghiệp mà thôi.
“Thiên Du, cô hẳn cũng biết tính tình của tôi.” Lâm Dật chỉ ngắn gọn để lại câu này, anh một chữ cũng không muốn nhiều lời nữa. Việc anh đã quyết thì có nhiều lời cũng vô ích.
“Lâm tổng, hai người có muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện không?” Bọn họ dây dưa ở trên hành lang như vậy làm cho Điền Kỳ Kỳ có chút nhìn không được, người phục vụ bên kia nhìn họ nãy giờ, chỉ sợ đang suy nghĩ xem có nên vì bọn họ ồn ào mà mời đi không.
“Không cần.” Lâm Dật bước nhanh về hướng cửa thang máy. Phạm Thiên Du ném cho cô một ánh mắt “Ai cần cô xen vào việc người khác”, đạp giày cao gót 10cm, vội vàng đuổi theo Lâm Dật.
Điền Kỳ Kỳ vô lực mà bĩu môi, người tốt thật đúng là khó làm.“Sao lại đứng ở đây? Lâm tổng đâu?” Lúc này Rebecca đã chuẩn bị ổn thoả, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ một mình đứng ở hành lang liền hỏi.
Điền Kỳ Kỳ chỉ cửa thang máy sau đó vào phòng lấy đồ.Rebecca đối với sự xuất hiện của Phạm Thiên Du kinh ngạc không thôi. Nó và Lâm Dật đã làm hòa? Lâm Dật quay đầu rồi sao? Bọn họ……“Ách…… Bọn họ sao vậy?” Khi Điền Kỳ Kỳ đi ra, Rebecca nhịn không được tò mò hỏi.
“Em cũng không biết.” Điền Kỳ Kỳ nhún vai, chính cô cũng tỏ vẻ thực buồn bực. Nhìn hai người đang sóng vai kia, trai tài gái sắc đúng là xứng đôi, ngay cả thân cao phối hợp đều là như vậy hoàn mỹ, nhưng vẫn là cho người ta có cảm giác hai người cách xa nhau khá xa.
“Lâm Dật, anh rốt cuộc muốn em làm gì? Anh không hài lòng em chỗ nào? Nói đi, em sẽ sửa mà.” Khi tới gần, liền nghe được Phạm Thiên Du khẩn cầu. Rebecca nghẹn họng trân trối nhìn Phạm Thiên Du, đại ŧıểυ thư kiêu ngạo như cô ta mà cũng có lúc tự hạ thấp thân phận như vậy sao? Đột nhiên cô có chút đồng tình, cô ta thích người không nên thích, dù có cố gắng thế nào cũng vậy thôi. Tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu, bị tổn thương cũng là do cô ta cố chấp thôi.
Lâm Dật lại trước sau vẫn thờ ơ. Rebecca có thể nhìn ra được Lâm Dật chán ghét Phạm Thiên Du. Không thể ngờ được cô ta lại chạy tới đây làm loạn. “Cô chạy tới đây ba ba biết sao?” Rebecca nhàn nhạt nói, nghe không ra bất luận cảm xúc gì. Cô hy vọng Phạm Thiên Du có thể tự mình hiểu lấy, tự giải quyết cho tốt.
Phạm Thiên Du lạnh lùng mà nhìn cô.
“Nhìn thấy tôi bị vứt bỏ, cô cao hứng lắm chứ gì, vừa lòng cô chưa.” Tính tình đại ŧıểυ thư kiêu căng ngạo mạn kia cuối cùng cũng không có thể khắc chế nổi. Ánh mắt khinh thường ngừng ở trên mặt Điền Kỳ Kỳ, đôi mắt đẹp dần dần phóng đại, như vậy chói mắt, nếu ánh mắt có giết người chắc cô chết chục lần rồi, Điền Kỳ Kỳ sởn tóc gáy nghĩ.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Dật mặc kệ sóng ngầm giữa các cô, ưu nhã bước vào.
“Không cần quan tâm cô ta.” Rebecca kéo Điền Kỳ Kỳ, cùng bước vào thang máy.
Cửa thang máy đang khép thì bị Phạm Thiên Du ngăn cản, cô ta kiêu ngạo tiến vào, ánh mắt thâm độc kia vẫn dừng ở gương mặt mĩ lệ của Điền Kỳ Kỳ.