“Tuy không có nhiều món lắm nhưng đây đều là những món sở trường của con. Ở đây chỉ có bốn món mặn và một món canh, chú đừng chê nha!” Điền Bảo Bảo ra vẻ đàng hoàng nói, cũng khéo léo mà đưa đẩy. Nếu không phải biết thằng nhóc này không có đầu óc của người thường thì chắc chắn Lâm Dật sẽ nghĩ rằng câu này là có người dạy cho nó học thuộc rồi nói…
“Nếu nhóc nấu ngon, chú sẽ đáp ứng một yêu cầu của nhóc. Tất nhiên là sao trăng trên trời, vũ ngân hà thì chú không thể cho nhóc được!” Lâm Dật hào phóng nói. Nhìn những đĩa đồ ăn tràn ngập màu sắc kia, trong mắt Lâm Dật tràn ngập khâm phục. Anh đây còn chưa chắc đã làm được như Điền Bảo Bảo. Lâm Dật thầm nghĩ, trước đây lúc còn sống ở nước ngoài, anh đều tự mình xuống bếp. Nhưng mà phải công nhận một điều rằng, tay nghề của anh không bằng Điền Bảo Bảo.
“Thật hả chú…. Yeahhh?” Điền Bảo Bảo rất vui vẻ, một bữa cơm đơn giản lại có thể đổi được một mong muốn. Chòi oi… Lời quá lời rồi…
“Con phải nghĩ kỹ mới được, không thể để lãng phí!” Điền Bảo Bảo bưng lên đĩa đồ ăn cuối cùng, sau đó nói mời cả nhà ăn cơm, lúc này ba người mới động đũa.
Điền Kỳ Kỳ ngồi đối diện Lâm Dật. Cô thấy không được tự nhiên lắm. Tự nhiên anh ta đến thế này làm cô hoang mang quá, chắng chuẩn bị chút tâm lí nào cả.
Điền Bảo Bảo vô cùng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lâm Dật. Nhìn Lâm Dật vừa ăn vừa ngạc nhiên, Điền Bảo Bảo biết ngay daddy rất hài lòng với tài nấu nướng của mình. Cậu nhóc hưng phấn vô cùng, liền đem cả đĩa cà rốt chia đều cho Điền Kỳ Kỳ và Lâm Dật.
Điền Kỳ Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Dật nhăn mày nhìn cà rốt trong chén. Tâm trạng của cô bỗng chốc tốt lên.
“Chú Lâm, sao chú không ăn?” Điền Bảo Bảo khó hiểu hỏi. Vừa rồi còn nhìn thấy chú ấy vui vẻ ăn mà, sao bây giờ vẻ mặt của chú ấy lại kì quá vậy!!!
Điền Kỳ Kỳ vẫn luôn yên lặng. Nhìn thấy cà rốt chất đầy trong chén Lâm Dật, cô liền hiểu được mọi chuyện. Cô mắc cười lắm nhưng vẫn phải nhịn.
Lâm Dật lén lút gắp cà rốt trong chén ra, Điền Bảo Bảo mới nhận ra “Hóa ra là chú Lâm ghét ăn cà rốt. Con xin lỗi, con quên mất!” Điền Bảo Bảo trộm nhìn Điền Kỳ Kỳ một cái, rồi gắp hết cà rốt trong chén Lâm Dật vào chén của mẹ.
“Mẹ, chỉ có mẹ thích ăn cái này thôi. Con tốn công sức nấu, mẹ đừng lãng phí.” Điền Bảo Bảo chớp chớp mắt bày ra vẻ mặt đáng thương.
Điền Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn cậu nhóc, lại nhìn đống cả rốt trong chén mình, cô liền có cảm giác không muốn ăn nữa. Bọn họ là cha con máu mủ, Điền Bảo Bảo có vẻ rất thích Lâm Dật. Điều này làm cho Điền Kỳ Kỳ vô cùng khó xử. Trong lòng cô rất mong muốn Lâm Dật có thể nhanh chóng lấy vợ sinh con, có như vậy thì Bảo Bảo mới có thể ở lại bên cô.
“Mẹ no rồi. Hai người ăn tiếp đi.” Điền Kỳ Kỳ hết hứng, buông đũa xuống.
“Sao mẹ ăn ít vậy? Đây đều là món mẹ thích mà, mẹ đừng phụ công sức của con chứ!” Điền Bảo Bảo nói một câu nhưng lại mang hai ý nghĩa khác nhau. Điền Bảo Bảo dẩu miệng nhìn theo bóng dáng của mẹ. Mẹ à, con muốn hai người có nhiều thời gian ở bên nhau hơn! Mẹ thật là không biết quý trọng!
“Chú Lâm, hình như mẹ cháu không thích chú thì phải.” Điền Bảo Bảo bóng gió nói. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang ăn lấy ăn để, cậu nhóc vô cùng cảm động.
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một daddy ưu tú như thế này, cậu có đốt đèn lồng tìm cũng không thấy. Trong lòng cậu vô cùng sung sướиɠ.
“Có vẻ vậy. Nhóc có biết vì sao không?” Lâm Dật cũng cảm giác được Điền Kỳ Kỳ không thích mình cho lắm. Nhưng mà anh cũng không quan tâm, chỉ nghĩ chắc có lẽ cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Bây giờ Điền Bảo Bảo tự nhiên nói ra như vậy, anh cũng tò mò muốn biết lý do.
Còn không phải bởi vì năm đó daddy đã vứt bỏ mẹ sao! Trong lòng Điền Bảo Bảo thầm than.
Điền Bảo Bảo sờ sờ mũi, “Có lẽ là do ba con làm mẹ tổn thương. Nên mẹ con mà thấy ai đẹp trai là ghét ngay!” Điền Bảo Bảo tùy tiện bịa ra nói.
“Nhóc chưa gặp ba nhóc mà.” Lâm Dật hơi ngạc nhiên, Điền Bảo Bảo không phải nói ba cậu nhóc vứt bỏ mẹ con cậu sao?
“Cháu đẹp trai, đáng yêu như vậy, ba cháu nhất định cũng là một soái ca.” Điền Bảo Bảo vận dụng định luật gen di truyền, tự luyến trả lời. Trong lòng cậu nhóc có chút buồn rầu. Quan hệ giữa ba mẹ mãi không tiến triển thêm cái gì cả. Mẹ vẫn còn không thích ba, cậu phải cố lên mới được.
Bữa cơm kết thúc, chuông điện thoại của Lâm Dật vang lên. Nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, mặt Lâm Dật tối sầm lại.
“Bảo Bảo, thực xin lỗi, chú phải đi rồi. Cảm ơn bữa ăn của nhóc.” Biết rõ tính nết của Phạm Thiên Du nhưng Lâm Dật quyết định vẫn nên qua đó một chuyến. Nếu không cô ta nhất định sẽ làm loạn lên.
“Mẹ, chú Lâm phải về rồi, mẹ ra tiễn chú ấy đi.” Điền Bảo Bảo giống như một người chủ nhà, phân phó công việc cho Điền Kỳ Kỳ đang ngồi xem TV.
Sau đó cậu bé tạm biệt Lâm Dật rồi lại chui vào phòng bếp dọn rửa.