“Mẹ, mẹ đã về rồi! Phỏng vấn thế nào rồi ạ?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Điền Bảo Bảo biết Điền Kỳ Kỳ đã về, vội chạy ra hỏi. Thế nhưng cậu nhóc trước sau vẫn không rời tay khỏi ipad.
Điền Kỳ Kỳ vỗ vỗ khuôn mặt đầy thịt của Điền Bảo Bảo, chậm rãi nói: “Chưa có kết quả, còn phải chờ thông báo. Nhưng mà nhìn thái độ của họ, chắc mẹ không có khả năng được chọn lắm đâu. Chỉ có thể hy vọng thôi.” Điền Kỳ Kỳ rầu rầu nhéo nhéo khuôn mặt của đứa trẻ giống mình tới hai ba phần. Điền Bảo Bảo không để tâm mà nói “Mẹ không sao cả. Lần này không được thì còn có lần sau. Mẹ nuôi con lớn đến bây giờ thì đứa con trai này sẽ ra tay cứu sống mẹ.”
“Dù sao con cũng không mong mẹ có thể nuôi sống con.” — Điền Bảo Bảo nghĩ thầm. Cặp mắt cậu nhóc khẽ chuyển động.
“ŧıểυ Bảo, nếu con thật sự có thể nuôi sống mẹ thì tất nhiên mẹ rất vui. Nhưng mà…… như thế thì lòng tự trọng của mẹ sẽ bị tổn thương….”
Điền Kỳ Kỳ rầu rĩ không vui mà nằm ngửa người trên sô pha. Thấy con mình xuất sắc như vậy, cô nghi ngờ rằng ông trời không cẩn thận mà dồn hết ưu điểm của mình cho nó. Dù có chết cô cũng không muốn thừa nhận là do gien của người đàn ông kia tốt.
“Mẹ là mẹ của con, mẹ vất vả lắm mới có thể sinh ra một đứa con trai thiên tài như vậy. Mẹ phải tự hào chứ!” Lời vừa dứt thì một âm thanh chiến thắng vang lên từ ipad, lại lập kỉ lục mới rồi!
Điền Bảo Bảo hiểu được tâm trạng lúc này của mẹ nên quyết định sẽ nấu một bàn toàn món ngon để an ủi tâm hồn của Điền Kỳ Kỳ.
“Mẹ, chúng ta ở lại Trung Quốc đi.” Dưới sự dụ dỗ của mẹ nuôi Lôi Vũ và sau mấy ngày học tập trong môi trường giáo dục Trung Quốc, Điền Bảo Bảo liền có suy nghĩ này.
“Vì sao?” Điền Kỳ Kỳ cảm thấy cách giáo dục của Trung Quốc sai trái vô cùng. Nếu mà tốt thì cô cũng đâu chịu khổ bao nhiêu năm, còn mẹ của cô cũng không bị người ta coi thường như thế. Nhớ hồi xưa, cô làm việc khô máu mới học xong nổi đại học. Cô không muốn Điền Bảo Bảo sẽ bị nhiễm những thói hư tật xấu của Trung Quốc.
“Kỳ Kỳ, cậu không biết con trai bảo bối của cậu ở trường học làm rung động bao nhiêu người đâu!” Lôi Vũ phấn khởi nói, cô là người đến trường đón Điền Bảo Bảo tan học nên biết rất rõ. Từ nhỏ cô luôn là một học sinh xuất sắc, được các giáo viên đặc biệt quý mến. Nhưng hôm nay nhìn thấy Điền Bảo Bảo được các giáo viên tranh nhau ôm ấp, cô mới thực sự hiểu được cái gì gọi là sức hút của thiên tài.
Ban đầu Điền Kỳ Kỳ chỉ nhờ một người bạn làm giáo viên cho Điền Bảo Bảo đến lớp học thử mấy bữa. Nhưng hôm nay đi đón cậu nhóc tan học, Lôi Vũ mới biết được Điền Bảo Bảo đã biểu hiện rất xuất sắc ở trên lớp. Khi cô đi vào văn phòng giáo viên để cảm ơn thì không ngờ được các cô chủ nhiệm của các lớp cao đều yêu cầu Điền Bảo Bảo chuyển tới lớp của mình. Điền Bảo Bảo chỉ mới bảy tuổi, dựa theo số tuổi đi học thì cũng chỉ mới lớp Một thôi. Nhưng mà, hôm nay lại có một cô giáo chủ nhiệm lớp Sáu nói cho cô biết, Điền Bảo Bảo có thể trực tiếp nhảy lớp.
Điền Kỳ Kỳ nghe Lôi Vũ kể lại khoa trương như thế, rồi lại nhìn vẻ mặt cao ngạo của Điền Bảo Bảo, mới thở dài nói: “Bảo Bảo, mẹ đã dạy con bao nhiêu lần rồi. Phải khiêm tốn một chút, phải luôn khiêm tốn! ”
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, ở cái môi trường đầy sự khoa trương này, thời thơ ấu của con cô không phải sẽ bị huỷ hoại sao? Trong đầu của cô bỗng nhiên hiện ra một câu trong cuốn sách có tựa đề là “Yêu thương lâu dài”. Cô không nghĩ tới Điền Bảo Bảo đến cuối cùng cũng “ Làm cho mọi người lo lắng rồi”.
“Mẹ, không phải là con không muốn khiêm tốn mà bởi vì giáo viên viết đề bài lên bảng. Mà cái đề ấy dễ òm, con làm chưa tới 5 phút là xong. Ai biết được là cái đề đó là của lớp sáu chứ.…” Điền Bảo Bảo vừa lải nhải, vừa mở tủ lạnh lấy kem ly ra ăn.
“Kỳ Kỳ, nếu Bảo Bảo đã thích ở lại trong nước như thế thì mày cũng đừng quay về Mỹ nữa, được không?” Lôi Vũ chớp lấy thời cơ.
“ŧıểυ Bảo, không phải con không thích ăn thạch xoài sao? Con nhét thạch xoài vào cặp của con làm gì?” Điền Kỳ Kỳ đang ở suy nghĩ về lời đề nghị của Lôi Vũ, liếc mắt sang chỗ khác thì nhìn thấy hành vi khác thường của Điền Bảo Bảo.
“Mẹ yên tâm đi. Con không làm gì đâu! Tại An ŧıểυ Mễ thích ăn cái này, con muốn mang cho bạn ấy ăn.” Điền Bảo Bảo nói rất hơp lý hợp tình. Cậu nhóc không muốn nhảy lên học lớp 6 đâu. Mỗi người chỉ có một thơ ấu, tội gì phải bỏ qua nó.
“An ŧıểυ Mễ là ai?” Sao cô lại thấy sai sai nhỉ? Lấy đồ mẹ mình thích ăn đem đi lấy lòng một bé gái khác?
“Mẹ…ẹ….ẹ… ẹ…” Điền Bảo Bảo làm nũng, kéo dài một tiếng, làm ra vẻ dễ thương chạy đến bên cạnh Điền Kỳ kỳ. “Khi nào mẹ rảnh thì mời An ŧıểυ
Mễ tới nhà mình chơi được không?”
Điền Kỳ Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ngu si của con trai, mặt cô đen kịt lại. “Điền Bảo Bảo, con bé tên An ŧıểυ Mễ là bạn gái của con à?”
Điền Kỳ Kỳ hoảng hốt. Chẳng lẽ thiên tài không chỉ có IQ cao mà ngay cả EQ cũng phát triển sớm sao? Cô nhíu mày, đẻ con trai vừa đẹp trai lại vừa khí chất như vậy thật là rắc rối!
“Không phải.”
Điền Kỳ Kỳ vỗ ngực định nói vậy là tốt rồi. Nhưng chưa kịp nói thì Điền Bảo Bảo lại bổ sung thêm một câu làm cho Điền Kỳ Kỳ hít thở không thông “Con muốn bắt đầu theo đuổi bạn ấy.”
Thấy con trai rất nghiêm túc nói, Điền Kỳ Kỳ không thể không nghi ngờ rằng con mình thật sự rung động rồi sao? Cô có nên ngăn cản hành vi yêu sớm của thằng nhóc này hay không đây?…. Cuối cùng, Điền Kỳ Kỳ quyết định nói rõ ràng, thận trọng với con trai. Từ nhỏ cô cũng từng trải qua cảm giác này, và cũng đã thất bại. Cô đúng là không dạy dỗ tốt Bảo Bảo.
Lôi Vũ đã quen với mấy hành động khác người của Điền Bảo Bảo, nhưng bây giờ, cô vẫn không thể không cảm thán dũng khí của thằng nhóc. “ ŧıểυ Bảo à, không sao đâu. Mẹ nuôi sẽ ủng hộ con! Cái cô bé An ŧıểυ Mễ mà con nói có phải là cô bé có mái tóc xoăn xoăn, cái mũi cao cao giống búp bê công chúa Tây Dương không?”
“Dạ đúng rồi ạ.” Điền Bảo Bảo gật đầu không ngừng.
Lôi Vũ giơ ngón tay cái lên nói “ŧıểυ bảo bối của mẹ, ánh mắt thật không tồi!”
“Cái gì mà không tồi. Vừa nghe mày miêu tả là biết chỉ là bình hoa thôi. Con trai, con không thể bị sắc đẹp mê hoặc.” Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên có cảm giác mình phải làm trách nhiệm của trụ cột gia đình. Mặc dù Điền Bảo Bảo là một thiên tài nhưng cô cần giáo dục nhân cách nó nữa. Cô bỗng nhiên thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.
“Mẹ, không phải mẹ định trở thành một bà già ác độc đi phá hoại hạnh phúc của người khác như trong phim truyền hình chứ?” Điền Bảo Bảo nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như đá quý lóe sáng, thế nhưng lại làm cho người khác khiếp sợ. Điền Kỳ Kỳ đột nhiên lại nhớ tới đêm hôm đó, đôi mắt của người đàn ông xa lạ kia dù lạnh thấu xương nhưng vẫn dịu dàng kêu cô đừng căng thẳng.
Người đàn ông đó chỉ cần liếc mắt một cái là không thể quên được. Đẹp như vậy, giống như yêu nghiệt rơi xuống trần gian, khuôn mặt ấy làm cho người người ghen tị.
Cô không thể không thừa nhận, mấy năm nay cô nhìn Bảo Bảo từng ngày trưởng thành, thì bóng dáng của người đàn ông kia cũng ngày càng hiện rõ lên trên người Bảo Bảo. Mỗi lần nhìn thấy con, cô sẽ luôn vô tình mà nhớ tới anh ta.
Đôi mắt của cô luôn bị một loại quyến rũ, thu hút che kín. Tựa như là hơi thở của anh đang ở tới gần, xuyên qua ý thức không kiên định của cô.
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Thấy Điền Kỳ Kỳ tự nhiên ngây người, Điền Bảo Bảo liền đong đưa trước mặt mẹ.
“Không…… Không có gì.” Điền Kỳ Kỳ chột dạ phủ nhận, nhưng lại không tránh khỏi ánh mắt của Lôi Vũ…
Trong lòng của Điền Bảo Bảo đã có tính toán, nếu cậu muốn ở lại Trung Quốc, trước tiên phải giải quyết vấn để của mẹ thật tốt đã.
Xem ra tối này phải hỏi thăm chú Lâm về việc phỏng vấn của mẹ đã. Nếu thật sự không được chọn thì chỉ còn cách hạ mình cầu xin chú Lâm thôi.
“Kỳ Kỳ, mày sợ cái gì vậy? ”Sau khi ăn cơm chiều, Lôi Vũ liền lấy lý do đi dạo phố, kéo Điền Kỳ Kỳ đi theo.
“Sợ cái gì? Mày nói cái gì vậy? ” Lôi Vũ đột nhiên hỏi khiến Điền Kỳ Kỳ chả hiểu đâu vào đâu.
“Kỳ Kỳ, mày không lừa được tao đâu. Mày không muốn ở lại có phải vì sợ đối mặt với cái gì đó phải không? Trước giờ mày không bao giờ kể về ba
ruột của Bảo Bảo ……” Lôi Vũ không phải là muốn đào bới bí mật gì của bạn. Kỳ Kỳ là một người đơn thuần và yếu ớt nhưng lại luôn làm ra vẻ kiên
cường. Con nhỏ này luôn âm thầm chịu đựng một mình, cô thật sự sợ có một ngày nó chịu không nổi.
“ŧıểυ Vũ à, bây giờ tao không muốn nhắc đến chuyện này. Mày yên tâm, một ngày nào đó tao nhất định sẽ nói cho mày biết.”
Những năm gần đây, cô vẫn luôn cố tình muốn quên mất cái đêm bảy năm trước. Chỉ có quên đi, cô mới có thể yên tâm rằng con trai sẽ vẫn luôn bên cạnh cô, chỉ thuộc về mình cô. Nhưng mà chỉ cần nhìn Bảo Bảo, ký ức về chuyện đó lại hiện về. Điều này làm cho cô luôn ở trạng thái rối rắm và mâu thuẫn. Nhất là khi quay về nước, cái cảm giác ấy còn tăng thêm vài phần, cô luôn cảm thấy không an toàn chút nào.
“Ừ. Tao thật sự hi vọng mày có thể ở lại trong nước. Mày ở bên ngoài một mình, tao không yên tâm.” Lôi Vũ không muốn ép buộc Kỳ Kỳ. Cô luôn hi vọng bạn mình có thể luôn vui vẻ, còn Điền Bảo Bảo thì vẫn cứ hồn nhiên ngây thơ như vậy. Cô cũng chắc chắn một điều rằng Điền Kỳ Kỳ đã giáo dục Bảo Bảo rất tốt. Nếu là cô, cô sẽ không thể làm được như vậy.
“Yên tâm đi. Tao sẽ nghĩ thật kỹ. Với lại tao còn ở lại trong nước một thời gian nữa mà, sẽ không về Mỹ liền đâu.” Điền Kỳ Kỳ nói chắc nịch.
“Dật… a…aa…” cô gái cầm lòng không được mà rên lên, vừa đau vừa sướиɠ. Cô vòng tay ôm chặt lấy thân thể cường tráng đang vận động trên người mình, khao khát anh giải phóng thật nhiều…
.
Editor: Heo cute
Thân thể người đàn ông bị người kia ôm lấy, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Bộ ngực mềm mại cọ nhè nhẹ vào ngực anh, động tác ám muội vô cùng.
ở một bên lôi lôi kéo kéo anh. Lâm Dật khẽ nhíu mày, nhưng không đẩy ra. Một tay anh ôm thân thể trần truồng của cô ta tựa vào ngực, tay kia mò lấy điện thoại rồi ấn nghe.
Có câu “chơi lâu với lửa cũng có ngày chết cháy”. Phạm Thiên Du tự chuyển động cơ thể của cô ta trên người Lâm Dật. Chẳng những hành động ấy không khơi gợi được ham muốn của anh mà cô ta lại rơi vào hoàn cảnh tiến không được mà lui cũng không xong.
“A…a..aa~~…… Dật……”
“Chú Lâm, ở chỗ của chú có người khác sao ạ? Có phải con đã quấy rầy đến chú không?” Điền Bảo Bảo không hề biết bên kia đang xảy ra việc gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Không có.” Lâm Dật phủ nhận ngay lập tức. Trong lòng anh tự nhiên cảm thấy khó chịu, làm một cái khẩu hình miệng “đừng quậy” với Phạm Thiên Du rồi cầm cái khăn tắm quấn quanh eo, rời khỏi giường.
“Có việc gì sao?” Lâm Dật nói rất ôn hoà. Đây là giọng điệu mà Phạm Thiên Du chưa bao giờ nghe qua. Cô ta liền sinh ra nghi ngờ. Lâm Dật là người luôn luôn cao ngạo và lạnh lùng. Cái khuôn mặt ấy đã quyến rũ không biết bao nhiêu cô gái. Thế nhưng bây giờ, anh lại nói chuyện với người khác bằng giọng điệu kia, không phải là quá kì lạ hay sao?
Bởi vì biết rõ Lâm Dật không thích có người quấy rầy khi anh gọi điện thoại, Phạm Thiên Du đành phải lẳng lặng ngồi ở trên giường. Nhưng hai lỗ tai cô ta vẫn dựng lên, cố gắng lắng nghe.
“Con có thể thương lượng với chú một chút về việc đi cửa sau không?” Điền Bảo Bảo muốn tìm mọi cách để Điền Kỳ Kỳ chịu ở lại Trung Quốc.
“Ý nhóc là gì?” Lâm Dật nghe câu nói của Điền Bảo Bảo qua điện thoại thì ngu ngơ không hiểu chuyện gì.
“Là thế này. Mẹ con tới công ty của chú xin việc, làm nhà thiết kế. Con hy vọng chú sẽ cho mẹ con một cơ hội. Nếu không mẹ con sẽ đi Mỹ, con cũng sẽ phải đi theo, chú không thể gặp con nữa. Với lại mẹ con rất có năng lực, con xin thề là chú nhận mẹ con về làm việc sẽ là việc làm đúng đắn nhất.”
Lâm Dật không ngờ là cậu nhóc lại có ý này. Nhưng anh nhớ không nhầm thì lần trước chính mẹ của cậu nhóc này đi lạc rồi để con mình đi kiếm, người như vậy chắc chắn là IQ không cao. Vậy thì làm sao có thể “có năng lực” như cậu nhóc vừa nói, làm sao có thể thiết kế ra những sản phẩm đẹp được?
“Chuyện này chú sợ không thể đáp ứng được nhóc rồi. Nếu mà nếu mẹ con có năng lực thật sự, công ty của chú nhất định sẽ không bỏ qua một nhân tài.” Trong chuyện công việc, Lâm Dật là người rất có nguyên tắc.
“Vậy con có thể nhờ chú Lâm xem thử mẹ con có trúng tuyển được không ạ? Nếu có thông tin sớm thì con có thêm thời gian để lo liệu mọi chuyện.” Nếu kế hoạch không thành, Điền Bảo Bảo sẽ phải nghĩ ra cách khác. Dù sao hai mẹ con cậu nhất định phải ở lại Trung Quốc. Còn lời hẹn ước với An ŧıểυ Mễ nữa. Mình là nam tử hán, tuyệt đối không thể nuốt lời!
“Nhóc muốn lo liệu chuyện gì?”
Lâm Dật rất tò mò về suy nghĩ của Điền Bảo Bảo. Anh muốn nhìn xem đầu óc của mấy người thiên tài từ nhỏ chứa cái gì. Anh đã tiếp xúc với nhiều loại người nhưng chuyện một đứa trẻ bảy tuổi tìm việc cho mẹ là lần đầu thấy.
“Con tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách. Thực sự con rất hy vọng mẹ con có thể ở công ty của chú làm việc, như vậy con cũng tương đối yên tâm.” Điền Bảo Bảo còn nhỏ nhưng miệng lưỡi khéo léo như người lớn.
Lâm Dật thấy thằng nhóc chỉ mới là trẻ con mà nói chuyện dõng dạc, tự tin như vậy thì một ý cười hiện ra trong đôi mắt anh. Anh có thể tưởng tượng ra được, ở bên đầu kia điện thoại, biểu cảm của Điền Bảo Bảo như thế nào. Khuôn mặt lạnh lùng liền trở nên ấm áp.
“Chuyện này chú sẽ coi cho. Nhóc ngủ sớm đi.” Giấc ngủ đối với một đứa trẻ mà nói thì rất quan trọng, Lâm Dật nghiêm túc nhắc nhở cậu bé đi ngủ.
Điền Bảo Bảo hài lòng dập điện thoại. Cậu luôn tin tưởng về năng lực thiết kế của mẹ. Nếu tập đoàn Điền Lâm thật sự chỉ quan tâm đến năng lực thì mẹ có thể xin việc được rồi!. Nhưng nếu công ty kiểm tra EQ nữa thì cậu nhóc cũng không chắc mẹ mình sẽ được nhận hay không nữa!
“Điện thoại của ai vậy anh?” Phạm Thiên Du đang thấp thỏm trên giường. Lúc nãy nghe lén, mặc dù chữ được chữ mất nhưng cô ta chắc chắn một trăm phần trăm là không liên quan đến chuyện công việc. Cái giọng điệu ôn hoà và thái độ kiên nhẫn của Lâm Dật hồi nãy khiến Phạm Thiên Du rất ghen ghét với người bên kia đầu dây.
“Một người bạn nhỏ.” Lâm Dật trả lời qua loa, rồi nhặt lấy quần áo mặc vào.
“Đêm nay anh phải đi sao ~~? ” Phạm Thiên Du có chút không cam lòng, cho dù bây giờ cô là bạn gái của anh, cũng không có ai biết đến chuyện này. Anh trước nay đều không cho phép truyền thông truyền đi bất cứ tin tức gì về cô, chỉ có những người thân cận biết mà thôi. Nhưng cái làm cho cô ta khó chịu nhất chính là, cô ta bên cạnh Lâm Dật gần ba năm rồi, nhưng anh lại chưa từng qua đêm ở nơi này. Mỗi khi hai người họ quấn quít bên nhau, cô đều lo lắng rằng có phải giây tiếp theo anh sẽ rời đi hay không.
Cô là bạn gái anh, nhưng cô chưa bao giờ giữ được anh ở lại.
“Ừ, còn có một ít chuyện. Em ngủ sớm đi.” Lâm Dật đã mặc đồ xong, khôi phục lại bản chất ưu nhã của anh, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy xa cách.
“Dật, anh—— hay là anh ở lại đi, đêm nay ở lại chiều người ta đi!!” Phạm Thiên Du xưa nay đều cao ngạo, tự phụ, bây giờ lại hạ mình, lôi kéo ống tay áo của anh. Cô ta làm ra vẻ mặt tội nghiệp, giống một người chịu uỷ khuất, lại càng giống một con hồ ly.
“Anh còn có việc.” Lâm Dật vỗ vỗ tay cô, hôn một cái nhẹ trên trán của cô ta. “Lần sau lại chiều em, được chứ?” Anh từ chối một cách ám muội.
Biết xụ mặt hay mặt dày giữ anh ở lại cùng không thay đổi được gì, Phạm Thiên Du đành phải từ bỏ.
Vừa rời khỏi chung cư của Phạm Thiên Du, Lâm Dật liền gọi cho trợ lí Alan. Người trợ lý đã quen với việc giám đốc của mình gọi và lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng không trách móc gì “Giám đốc, có chuyện không ạ?”
“Tra một chút, Điền Kỳ Kỳ có trúng tuyển hay không?” Lâm Dật ngồi vào trong xe, thanh âm lạnh lùng giống như ngày thường.
Trợ lý Alan nghe một câu không đầy không đuổi như thế thì mờ mịt. Điền Kỳ Kỳ là ai? Là người ra làm sao?
“Lâm tổng, anh nói ai cơ?” Người mà giám đốc để ý chắc chắn không phải dạng vừa đâu. Anh ta có chút cảnh giác.
“Tập đoàn chúng ta thông báo tuyển dụng nhà thiết kế, người tên là Điền Kỳ Kỳ có được trúng tuyển không?” Lâm Dật khởi động xe, hỏi lại. Anh lái xe chạy băng băng trên đường giữa đêm khuya.
Alan nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ trong đầu, Điền Kỳ Kỳ chẳng lẽ thiết kế giỏi lắm à? Nhưng cái tên này anh lại chưa từng nghe qua.
“Danh sách còn được chưa gửi lên, ngày mai mới có danh sách chính xác. Bây giờ tôi sẽ báo với phòng nhân sự……”
Mọi việc đều phải xử lí nhanh nhẹn, đặc biệt là lúc giám đốc đột ngột đưa ra yêu cầu. Đây chính là tố chất cần có của một trợ lí giám đốc.
“Thôi bỏ đi. Ngày mai rồi nói sau.” Lâm Dật nhất định sẽ không vì người nào đó mà phá vỡ quy tắc của mình.
Điền Bảo Bảo….. nhớ tới đứa bé lanh lợi thông minh này, anh liền trở nên dịu dàng trong chốc lát. Anh duỗi tay ấn ấn huyệt thái dương, trong lòng đau
nhói. Y Ninh, em đã vô tình rời bỏ anh bảy năm, tại sao bây giờ anh lại nhớ em đến như vậy? Nếu anh cả đời đều quên không được em thì anh phải làm sao bây giờ? Em thật tàn nhẫn, sao em lại nhẫn tâm như thế chứ? Em biết không, mỗi khi nhìn đến đứa nhóc đó, trong lòng anh lại có cảm giác khác thường. Anh sẽ không kiềm lòng được mà đối tốt với nó, mà cưng chiều nó. Đứa bé đó xuất hiện trong cuộc đời anh có phải là do em sắp xếp không? Nếu lúc trước em không rời đi, có lẽ con của chúng ta cũng lớn như vậy rồi. Con chúng ta nhất định sẽ giống ba nó, thông minh và đáng yêu….
Trời đất tối tăm, Lâm Dật dẫm phanh xe, dừng xe trước cửa một quán bar.
“Lôi Vũ, mày dẫn tao tới quán bar làm gì vậy?” Điền Kỳ Kỳ nhìn toàn cảnh nơi ăn chơi bạt mạng này, đôi mắt hoa hết cả lên.
“Uống mấy chén, tao mời!” Lôi Vũ biết Dịch Thần là khách quen ở chỗ này, cho nên cô cũng thường “ngẫu nhiên” tới đây. Dần dần cũng thành thói quen. Cô thích ở một góc hẻo lánh, không có kẻ nào đến quấy rầy, nhìn rất thanh lịch, không giống như Dịch Thần ở chỗ này cùng người cùng đẳng cấp, liền trở thành dân chơi, cao cao tại thượng, uống rượu say sẽ không giảm đi nét đẹp trai, mà còn tăng thêm phần mị lực mê người.
“Tốn thời gian quá, tao không đi đâu. Con trai tao ở nhà sẽ lo lắng.” Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên nhớ tới Điền Bảo Bảo, liền lấy cậu nhóc ra làm cái cớ.
Chiêu này mà xài ở nước Mỹ thì lúc nào cũng thành công.
“Úi dời, mày ở trước mặt tao không cần bịa chuyện. Con trai mày có kể với tao là lúc ở nước Mỹ, nếu có ai mời mày mà mày thích thì mày phắn đi ngay, còn mày mà không thích thì lại lôi nó ra làm cái cớ. Haizzz tao thật thấy tội cho con trai nuôi của tao, bị mẹ lợi dụng …” Lôi Vũ không hề nể nang mà vạch trần cô. Điền Kỳ Kỳ thì đỏ mặt xấu hổ.
Điền Bảo Bảo, cái đồ bất hiếu! Điền Kỳ Kỳ chửi thầm trong bụng, nhưng chửi là chửi thế thôi chứ khi bị Lôi Vũ kéo vào quán bar thì cũng ngoan ngoãn đi theo.
“Người anh em, uống đi rồi cảm nhận cuộc đời … Uống đi…. Đờ phắt… Mày làm gì mà nhăn nhó thế kia. Yên tâm đi, tao đã báo trước với con trai
mày rồi. Nó hoàn toàn đồng ý cho tao mang mày đi trải nghiệm cuộc đời.” Lôi Vũ đưa một ly Vodka cho Điền Kỳ Kỳ, rồi mở miệng nói. Thực ra là Lôi Vũ gào thét với Điền Kỳ Kỳ, bởi vì xung quanh ồn ào vô cùng.
“Kỳ Kỳ, mày nhìn đi. Người kia là Lâm Dật, có thể là ông chủ của mày đó!!” Lôi Vũ chỉ vào một người dáng dấp cao lớn, lớn tiếng nói.