“Vậy con phải hứa với mẹ sau này không được gặp chú ấy nữa.” Điền Kỳ Kỳ nghiêm túc nhìn cậu mà nói, Điền Bảo Bảo liền gật đầu đáp ứng.
Anh hùng không ngại mệt mỏi, nữ nhân tức giận hét một lúc thì cũng sẽ thôi. Cậu nhóc không hề để bụng, cái tính nết này hoàn toàn là được di truyền từ người đàn ông lạnh lùng kia.
Nghe được lời hứa của Điền Bảo Bảo, cục đá trong lòng Điền Kỳ Kỳ cũng rơi xuống.
———————
Ninh Thành, màn đêm buông xuống, biệt thự tĩnh lặng màu trắng, bể bơi xanh thẳm, tất vả đều toát ra được sự tôn quý và xa hoa. Cảnh đêm ở Ninh Thành cực kì ảo diệu. Trong không khí toả ra một mùi vị xa xỉ, thế nhưng lại khiến cho người ta say mê, lại có cảm giác như được giải thoát….
Phạm Thiên Du lẳng lặng ngồi ở trước quầy bar, ngón tay thon dài đặt trên ly thủy tinh một cách tinh tế, rượu màu đỏ sậm làm nổi bật bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, cuốn hút vô cùng. Mái tóc dài tự nhiên được thả trên tấm lưng trần. Đôi chân thon dài, dáng người quyến rũ, cùng với gương mặt xinh đẹp, không thể không nói rằng, ông trời đã quá thiên vị cô.
Phạm Thiên Du là thiên kim ŧıểυ thư của tập đoàn Ninh Thành Phạm Thức, cũng chính là bạn gái của giám đốc tập đoàn Điền Lâm. Những danh hiệu này luôn khiến cô kiêu ngạo và tự hào.
Thế nhưng bây giờ, tâm trạng của Phạm Thiên Du khá tệ. Cô biết từ trước đến giờ, bên cạnh Lâm Dật không hề thiếu phụ nữ. Nhưng mà tin đồn lần này thực sự rất quá đáng. Hôm qua cô đã làm ầm một trận ở công ty rồi, bây giờ nghĩ lại thật là mất mặt.
Chẳng lẽ anh ấy không có gì muốn nói với mình sao? Biết rõ mình sẽ tức giận, vậy mà một câu cũng không hề giải thích. Thử nghĩ xem trên thế giới này có người bạn gái nào nghe thấy việc bạn trai mình bị người khác bám theo mà vẫn bình tĩnh được?
Bỗng nhiên điện thoại rung giật, một tia sáng loé lên, chiếu vào gương mặt Phạm Thiên Du càng làm cô thêm gợi cảm.
Cứ ngỡ là Lâm Dật gọi đến để xin lỗi, Phạm Thiên Du nhanh chóng buông ly rượu xuống, cầm điện thoại đưa đến bên tai.
“Cô chủ, tôi điều tra ra được trước khi Lâm Dật ra nước ngoài, anh ấy đã đưa một cô gái tên là Điền Kỳ Kỳ đến nhà hàng bên cạnh sông Ninh Giang dùng bữa.”
Khoảng hai giây sau, gương mặt Phạm Thiên Du lạnh xuống, tia chờ mong lúc nãy đã vụt mất. Điền Kỳ Kỳ, đây là cách cô báo đáp tôi sao?