Điền Kỳ Kỳ ngồi xếp bằng trên sô pha, miệng nhai hoa quả chóp chép “Chuyện quái gì cũng do con bé An ŧıểυ Mễ kia. Con trai à, tội gì con phải đơn phương một con bé như thế. Vì nó con đã bị thương thế này rồi, con từ bỏ đi.”
Điền Kỳ Kỳ thành thật khuyên bảo.
“Mẹ à, mẹ đừng có như mấy bà già ngăn cản tình yêu như trong phim chứ.”
Điền Bảo Bảo nằm trên sô pha, tay cầm ipad, cày game mới vừa ra. Điền Kỳ Kỳ không hỏi làm sao mà Điền Bảo Bảo quen biết được Lâm Dật, cô sợ phải biết câu trả lời.
Nhớ tới lời nói của Mạc Vũ Sâm, cô lại càng hoảng sợ. Nếu anh ta có thể nhìn ra sự thật thì sau này cũng sẽ có người nhìn thấu. Huyết thống quá kì quái mà, cùng huyết thống thì nhất định sẽ có sự ràng buộc.
Nhưng tối hôm qua Dịch Thần đã khai thông cô, làm suy nghĩ của cô có nhiều chuyển biến. Dịch Thần nói, nếu có một ngày cha của Điền Bảo Bảo muốn đoạt quyền giám hộ, Điền Kỳ Kỳ cũng có thể nhờ tới pháp luật để bảo vệ quyền giám hộ của mình.
Nếu người mẹ có đủ kinh tế nuôi con trưởng thành thì thẩn phán thường sẽ thiên vị cho người mẹ hơn. Mấy câu này đã trấn an Điền Kỳ Kỳ không ít. Cô bây giờ sẽ cố gắng trở nên lớn mạnh, uy quyền, cô còn muốn nỗ lực kiếm tiền, để sau này dù Lâm Dật phát hiện sự thật, cô cũng có thể giữ Điền Bảo Bảo bên cạnh.
Điền Bảo Bảo nhàm chán nên chạy tới công ty Điền Lâm tìm Lâm Dật. Cậu nhóc không biết vì sao mà từ ánh mắt đầu tiên đã yêu thích người chú xa lạ mà lạnh lùng này.
“Làm sao bây giờ, chú có cuộc họp gấp, không thể chơi với nhóc rồi. Hay là nhóc đến bộ phận thiết kế tìm mẹ đi.”
Lâm Dật tiếc nuối nói, lời nói chứa vài phần sủng nịnh, không lạnh nhạt như thường ngày.
Điền Bảo Bảo lắc đầu lia lịa “Không. Mẹ không thích con tới tìm chú, chú đừng có nói gì với mẹ con nhé.”
Đêm qua, Điền Kỳ Kỳ đã trịnh trọng cảnh cáo cậu nhóc, không được tiếp cận Lâm Dật. Không có nguyên nhân, chỉ cần tuân mệnh. Điền Bảo Bảo gật đầu đáp ứng, trong lòng thì lại quở trách, đúng là không công bằng.
Mấy ngày này ở nhà dưỡng thương, mẹ nuôi Lôi Vũ thì đi làm, chú Dịch Thần thì đi nước ngoài công tác rồi, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ biết đến nơi này.
Cậu nhóc nhớ đến kem ly lần trước được ăn, chính là mỹ vị nhân gian. Nghĩ đến điều này, con mắt đen liền chớp chớp, trong mắt ngập tràn sự thèm thuồng.