Chương 106: Trong lòng so sánh thiên sứ với ma quỷ
Đại sảnh sân bay quốc tế thì phố A
"Xin hành khách chú ý, af503, bay đi Newyork nước Mỹ, đã bắt đầu kiểm vé.... ....."
"Xin hành khách chú ý, af503, bay đi Newyork nước Mỹ, đã bắt đầu kiểm vé.... ....."
"at ten tion please..."
"Mẹ.... ...!" Hàn Khuynh Thược nghe tiếng thông báo truyền đến, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hàn Mộ, nhìn qua gương mặt hơi tiều tụy của cô, nó biết, đêm qua mẹ nó nhất định không ngủ ngon giấc.
Đêm qua, đèn trong phòng ngủ của mẹ sáng cả đêm.
"Chúng ta phải đi thật sao?" Dường như Hàn Khuynh Thược không chịu hết hy vọng, nó không biết bản thân đang cố chấp cái gì. Còn giúp đỡ hồ ly thối kia!
Khóe môi Hàn Khuynh Thược hơi nhếch lên. Đêm qua nó trốn ở một góc nhìn nhất cử nhất động của mẹ nó và hồ ly thối. Nó biết, hồ ly thối kia thật sự động lòng với mẹ nó. Nó còn biết, lúc đó trong lòng mẹ nó tồn tại một ma quỷ, và một thiên sứ.
Ma quỷ ranh ma nói: "Hàn Mộ, cô phải rời khỏi thành phố A, rời khỏi đây. Cô cảm thấy ở đây có gì đáng giá để cô lưu luyến?" Mà thiên sứ lại nói: "Cô cứ như vậy rời đi sao? Ở lại mới đúng! Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, ở lại mới đúng!"
Nhưng mẹ nó đã quyết định xong chưa? Nó chỉ không muốn mẹ nó hối hận mà thôi. Bởi vì nó không phải không thấy giọt nước mắt làm lòng người vỡ vụn của mẹ nó. Lần đầu tiên nó cảm thấy mẹ nó luôn kiên cường như thế lại rớt nước mắt.
Dù sao trên đời này cũng không có thuốc hối hận. Mẹ khóc, chứng minh lòng mẹ có tình cảm với hồ ly thối!
"Thược Thược, thật xin lỗi." Hàn Mộ ôm lấy gương mặt Hàn Khuynh Thược. lắc lắc đầu: "thật ra, con đã biết từ lâu rồi phải không?"
Cô vẫn luôn có cảm giác Thược Thược biết được cô và Ninh Doãn Ngân có quan hệ. Nhưng Thược Thược không nói, cô cũng không muốn hỏi, lúc con bé còn nhỏ cô không cho con bé nhiều thời gian, không miễn cưỡng con bé làm bất kỳ chuyện gì.
"Đúng, mẹ." Hàn Khuynh Thược gật gật đầu "Lần trước ở bữa tiệc, con đã biết rồi."
Thược Thược quả nhiên đã biết!
Khóe môi Hàn Mộ hơi nhếch lên, nở nụ cười chua xót.
"Nhưng con từng nói, nếu mẹ không muốn thừa nhận, Thược Thược vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, khi Thược Thược không sinh ra, mẹ nói cái gì chính là cái đó!" Hàn Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ, nghiêm túc nói: "Con chỉ muốn mẹ."
"Đứa bé ngốc." Hàn Mộ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh Thược, "Nói như thế nào, ông ấy cũng là cha của con."
Hàn Khuynh Thược cố chấp lắc lắc đầu: "Nếu bởi vì ông ta làm mẹ không vui, làm mẹ đau lòng. Thược Thược này tình nguyện không đưa mẹ trở về chỗ này."
"Mẹ.... ...." Hàn Mộ muốn nói lại thôi, khóe môi nở nụ cười tươi nhưng trong lòng càng chua xót. Cô bé này hiểu chuyện đến mức làm cô đau lòng.
Thật ra trong lòng cô không thể không bất an. Đối với cách làm và hành động của Ninh Doãn Ngân làm cô ngạc nhiên, có một chút vui mừng. Mà một chút vui mừng này lại làm cộ cảm thấy hoang mang, lo sợ. Đều nói Ninh thiếu Ninh Doãn Ngân vô tình lạnh lừng. Có lẽ cô cũng phải sợ hãi! Về phần đêm đó của sáu năm trước chứng minh bọn họ chỉ có thể là vợ chồng tạm thời, từ đầu đến cuối đều vô duyên!
"Mẹ, chúng ta đi thôi." Hàn Khuynh Thược thật không đành lòng nhìn Hàn Mộ rối rắm như thế, đáy lòng ngoan ngoãn, năm tay Hàn Mộ đi về phía trước.
Hàn Mộ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Khuynh Thược, nhẹ nhàng gật đầu, nếu đã hạ quyết tâm, thì không được quay đầu lại. Trên đời này đã không có đã hối hận!
Quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên hai người như không có phát hiện một mối nguy hiểm đang ẩn náu gần đó.
"Ầm ầm......" Một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đại sảnh.
"A.... ...." ..." Đám người lập tức giống như kiến bò trên chảo nóng, xung quanh loạn cả lên, chạy đông chạy tây, hoàn toàn mất đi lý trí.
"Thược Thược" Hàn Mộ liếc mắt nhìn xung quanh, kéo Hàn Khuynh Thược chạy về phía bên kia.
"Mẹ...." Hàn Khuynh Thược nhướng mày, nhìn hàn Mộ: "Mẹ còn nhớ khi chúng ta đến đây cũng xảy ra vụ nổ mạnh như vậy không?"
"Lúc ấy Thược Thược còn nghĩ rằng không phải nhắm vào mẹ. Bởi vì người biết chúng ta đến thành phố A này không nhiều lắm. Nhưng, từ tình huống hiện tại, xem ra tất cả đều không phải trùng hợp như thế!" Hàn Khuynh Thược cười lạnh "Những người này đúng là tự đang đào hố chôn mình!"
Hàn Mộ cũng cười lạnh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Cô còn nhớ rõ lúc đó cô và Hàn Khuynh Thược mất liên lạc. Trận nổ mạnh là nhắm về phía cô, sau khi mất liên lạc với Hàn Khuynh Thược, cô đích thân giải quyết hai người làm ra vụ nổ. Hai người đó là người ở gia tộc bên Mỹ phái tới. Nói ra cũng thật buồn cười, nguyên nhân ám sát cô rất đơn giản, cũng bởi vì cô mắt lạnh nhìn gia tộc bọn họ suy tàn, không đưa ra viện trợ.
Hừ.......
Một khi cô nhận định gia tộc này không đáng để cô cứu, thì cô sẽ không cứu. Như vậy chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của cô mà thôi.
Lần trước cô đã giải quyết xong, như vậy lần này thì sao?
"Hừ......." Hàn Mộ hừ lạnh "Chẳng lẽ mạng của mẹ tốt để lấy như vậy sao? Thật buồn cười.... ....."
"Nhưng mà mẹ à, con hơi lo lắng!" Không biết tại sao, trái tim của Hàn Khuynh Thược vẫn không bình tĩnh được, Biến động này làm cho nó cảm thấy khó chịu hơn.
"Không có chuyện gì, Thược Thược." Hàn Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Khuynh Thược, an ủi cô bé "Chúng ta đi thôi!"
Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng ngăn chặn bất an trong lòng, đi bên cạnh Hàn Mộ, đi về phía phòng chờ đợi.
Nhưng hai người không phát hiện, có đó không xa có một họng súng phóng sạ đang nhắm ngay sau gáy Hàn Mộ.
Sát thủ cười lạnh, nụ cười khinh miệt mà lại đắc ý.
Tổng giám đốc HM kia đã giết nhiều sát thủ. Lần ám sát này nhất định phải đề phòng rủi ro. Nếu giết chết cô, vậy bản thân anh ta không chỉ có vô số tiền tài, mà có thể đổi mới trong giới sát thủ.
Họng súng nhắm ngay gáy Hàn Mộ, ngón tay của sát thủ từ từ giữ cò súng.