Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 80: chương 86+87+88

Trước Sau

break

Chương 86: Mềm lòng

"Bà đáng chết......." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng lẽo như tuyết rơi tháng mười hai.

Họng súng chỉ thẳng vào Hứa Tâm Lam, muốn bóp cò.

"Thược Thược......."

"Đừng......." Chu Tiêu Bằng bỗng chốc đến chắn trước mặt Hứa Tâm Lam. Cho dù như thế nào, bà ấy cũng là mẹ của anh ta, sinh anh ta nuôi lớn anh ta, làm sao anh ta có thể trơ mắt nhìn bà ta gặp nguy hiểm, lại thờ ơ chứ?

"Tiểu Mộ, đừng tổn thương bà ta!" Ánh mắt khẩn cầu của Chu Tiêu Bằng nhìn về phía Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, anh biết mẹ anh có lỗi với em, anh cũng có lỗi với em. Nhưng xin em hãy thả bà ấy.... ..."

"Ha ha ha.... ...." Hứa Tâm Lam ngồi trên mặt đất cười ngây ngốc. Sau đó vẻ mặt bà ta thần bí nói: "Tôi vụng trộm nói cho các người biết, đừng nói ra ngoài. Bạch Lạc Phi bị tôi nhốt ở trong vườn hoa nhà cô ta. Nhưng........Lúc trước mẹ của cô ta và ông Ninh hẹn hò trong phòng kia......Chắc......Có mười sáu năm......Ha ha ha!"

"Ai bảo cô ta cướp người đàn ông của tôi? Tôi hận cô ta, hận.......Hàn Đào, cho nên một nhà ông ta cũng sẽ không........không có ngày tốt lành!" Hứa Tâm Lam thì thào nói.

Hàn Mộ cứng đờ người: "Vì vậy, tất cả đều do bà làm?"

Từ khoảnh khắc mẹ cô gả cho ba cô, tất cả đều do Hứa Tâm Lam tính kế!

"Ha ha ha.... ..." Hứa Tâm Lam ngẩng đầu, nhìn Hàn Mộ cười không ngừng.

"Mẹ!" Hàn Khuynh Thược nắm bàn tay lạnh lẽo của Hàn Mộ, ánh mắt độc ác quét tới quét lui trên người Hứa Tâm Lam.

"Tiểu Mộ....." Chu Tiêu Bằng nhìn Hàn Mộ, lại nhìn Hàn Khuynh Thược.

Hàn Mộ nắm chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái mét.

Cô nên làm thế nào? Hứa Tâm Lam hại cả nhà cô thê thảm như thế, hại ba cô phải vào tù, nhốt mẹ cô mười sáu năm, không ăn không uống, mẹ của cô bị chết đói! Hại cô bị mù, mất đi sự trong sạch, còn có, đến nay vẫn không rõ tung tích của Tiểu Phong!

Nhưng.... .......Bà ta là mẹ của anh Bằng! Anh Bằng có tình cảm với cô! yêu mến cô, lúc nào cũng cưng chìu cô.... ...

Làm sao lựa chọn đây?

Hàn Khuynh Thược nhìn sắc mặt Hàn Mộ, ánh mắt trầm xuống. Nó chỉ biết mẹ của nó là con mèo ngoan không có quyết tâm.

"Bà đi đi.... ..." Hàn Mộ nhắm mắt lại, mở miệng.


Chương 87: Tình thân tận xương cốt

Chu Tiêu Bằng có chút bi thương ôm bả vai Hứa Tâm Lam rời đi. Đột nhiên, Chu Tiêu Bằng dừng bước, quay đầu lại: "Có thể nói cho tôi biết, tại sao mẹ tôi lại biến thành như vậy không?"

Vẻ mặt Hàn Mộ dừng lại. Thôi, xem như cô thiếu anh Bằng một món nợ.

"Thược Thược......."

Hàn Khuynh Thược nhìn vào mắt Hàn Mộ, khẽ cau mày, mở miệng nói: "Chỉ là bị thuốc khống chế mà thôi."

Vừa rồi trên viên đạn xẹt qua gò má Hứa Tâm Lam có tẩm thuốc. Thuốc này không nhiều lắm, nhưng đủ để khống chế suy nghĩ của một người, làm cho tâm tình của người đó không khống chế được."

"Cảm ơn!" Chu Tiêu Bằng nhìn Hàn Mộ thật sâu. Có lẽ câu cảm ơn này có quá nhiều nghĩa.

"Mẹ."

Tay Hàn Mộ hơi run run: "Không có việc gì, Thược Thược, chúng ta cũng đi thôi."

"Thế nào, yến tiệc bị các người phá hủy như thế, các người nói đi là đi sao?" Giọng nói lạnh nhạt của Ninh Doãn Ngân vang lên.

Sự thật là anh không muốn để các cô rời đi!

"Hừ!" Hàn Khuynh Thược nhìn Ninh Doãn Ngân: "Thật ra, tôi vẫn chưa muốn đi. Tôi nói rồi, chúng ta còn chưa tính sổ xong, hồ ly thối!"

"Còn nữa, lão hồ ly không nói gì, ông muốn nói cái gì? Bồi thường yến tiệc cho ông?"

Ninh Trúc Mặc nhìn Hàn Khuynh Thược, khóe môi nhếch lên. Tính tình của cô bé này rất hợp khẩu vị với ông! Ông đều hài lòng bất cứ điều gì về Ninh Doãn Ngân, nhưng ông vẫn không hài lòng chuyện anh không chịu kết hôn. Nếu không, ông cũng đã có cháu cố rồi. Thật không nghĩ ra, giọng nói của cô bé này cũng không tệ, làm sao ông có thể không thích chứ?

"Nhưng tôi không so đo!" Ninh Trúc Mặc vẫy tay với Hàn Khuynh Thược "Đến bên cạnh ông!"

Hàn Khuynh Thược hơi nghi ngờ, nhìn Hàn Mộ xin ý kiến. Nó thấy Hàn Mộ nhẹ nhàng gật đầu, rồi đi về phía Ninh Trúc Mặc.

Ninh Trúc Mặc nhẹ nhàng bế Hàn Khuynh Thược lên. Chỉ là một cô bé sáu tuổi, ở đâu lại có tính khí mạnh mẽ như thế?

Hàn Khuynh Thược bị ôm chợt cả kinh, nhưng tận đáy lòng nó cũng không bài xích cái ôm này. Có lẽ đây là tình thân trong tận xương cốt.

Anh Ưng gọi điện thoại cho nó không chỉ nói âm mưu sau lưa cái chìa khóa vàng, nó còn biết được ba ruột của nó là ai!

Thì ra, nó và hồ ly thối có quan hệ cha con!

"Ông cố....." Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm bên tai Ninh Trúc Mặc.

Ninh Trúc Mặc chấn động cả người.

Chương 88: Chọc vào món nợ này thật tốt

"Con....." Ninh Trúc Mặc khiếp sợ một câu cũng không nói nên lời, ông ngơ ngác nhìn Hàn Khuynh Thược, cảm xúc trên mặt không biết là vui hay buồn!

Hàn Khuynh Thược không nói một câu, chở trừng to hai mắt nhìn Ninh Trúc Mặc. Bây giờ nó không muốn hồ ly thối biết rõ quan hệ của họ.

Trước tiên, nó không biết mẹ nó có ý kiến gì về chuyện này. Nhưng bình thường nó cũng có thể thấy, mẹ nó có tình cảm với hồ ly thối. Nó từng nói, mẹ nó thừa nhận, nó cũng sẽ thừa nhận. Thứ hai, hồ ly thối này dựa vào cái gì lại không biết sự hiện diện của nó, đều này lam cho nó rất tức giận. Con hồ ly thối này, món nợ này bọn họ phải từ từ tính!

"Ông cố......" Hàn Khuynh Thược hơi tựa vào vai Ninh Trúc Mặc, dùng giọng nói chỉ hai người họ mới có thể nghe được: "Tạm thời đừng cho hồ ly thôi biết."

Hai mắt Ninh Trúc Mặc sáng ngời, dùng giọng nói vui vẻ đáp lại: "được được."

Tuy không biết đây là có chuyện gì, nhưng ông tin tận đáy lòng, cô bé này là cháu cố gái của ông!

Ông đã có cháu cố rồi, hơn nữa còn là một nhân vật lợi hại. Hợp khẩu vị với ông, hợp khẩu vị với ông!

"Ha ha ha.... ...." Ninh Trúc Mặc đột nhiên cười to làm Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân đều sửng sốt.

Sao có thể cười đến vui vẻ như thế?

"Ông nội!" Ninh Doãn Ngân nghi ngờ nhìn Ninh Trúc Mặc. Ngược lại cô bé này rất lợi hại. Không chỉ gợi lên sự hứng thú đối với anh, anh có cảm giác, giữa hai người họ có mối quan hệ mật thiết. Đây là lần đầu tiên cô bé gặp ông nội lại có thể làm cho ông nội vui vẻ như thế. Ông nội nhà anh không nể mặt một ai nhưng.... .......

"Thược Thược." Hàn Mộ lên tiếng gọi Hàn Khuynh Thược. "Chúng ta cần phải đi!"

Có lẽ quan hệ tình thân như nước, dường như giữa Thược Thược và Ninh Trúc Mặc lại rất giống nhau.

"Dạ." Hàn Khuynh Thược từ trên người Ninh Trúc Mặc nhảy xuống, chớp mắt nói với Ninh Trúc Mặc: "Được rồi, con đi đây."

"Được." Ninh Trúc Mặc vỗ bả vai nhỏ gầy của Hình Khuynh Thược.

Cô bé này làm cho ông rất hài lòng.

"Ông nội!" Ninh Doãn Ngân mở miệng, thật sự để cho các cô đi sao?

"Hả?" Ninh Trúc Mặc bất mãn nhìn Ninh Doãn Ngân một cái. Thằng bé ngu ngốc này! Khi nào dẫn về món nợ phong lưu của mình cũng không biết! Nhưng đối với việc này, cho ông thêm một cháu cố cưng!

"Có chưa tính sổ với con đâu?"

"Bye bye......." Hàn Khuynh Thược nắm tay Hàn Mộ, tiện thể làm cái mặt quỷ đối với Ninh Doãn Ngân.

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc