"Tí tách. . . . . . Tí tách. . . . . . Tí tách. . . . . ."
"Tí tách. . . . . . Tí tách. . . . . . Tí tách. . . . . .
Bầu trời vốn ảm đạm nhất thời mưa trút xuống, từng giọt, rơi vào trên đường, đồng thời cũng rơi vào trên người của Ninh Khuynh Thược.
Vẻ mặt Ninh Khuynh Thược không chút thay đổi, từ từ đi ở trên đường, bên cạnh không có một người, ánh mắt cứ nhìn xuống.
Anh Ưng là anh trai ruột của nó. . . . . .
Anh Ưng là anh trai ruột của nó. . . . . .
Anh Ưng là anh trai ruột của nó. . . . . .
Nhưng, nó thật sự không muốn anh Ưng là anh trai ruột của nó!
"Ngươi cứ rơi tiếp đi! Cứ tiếp tục, đừng ngừng lại."
Ninh Khuynh Thược hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u.
Nước mưa không chút nào hiểu được thương hương tiếc ngọc rơi vào trên gương mặt tinh xảo của Ninh Khuynh Thược.
"Có phải ngươi cũng đau lòng không?" Ninh Khuynh Thược mím môi, nụ cười có chút trống rỗng.
Nếu không phải không đau lòng, sao lại đột nhiên có cơn mưa lớn như vậy?
Hay là, vì nó cảm thấy nó (Khuynh Thược) đau lòng?
"Anh Ưng là anh trai ruột của mình!" Ninh Khuynh Thược ngơ ngác đứng đó, không biết mình nên đi nơi nào.
Tại sao anh Ưng lại là anh trai ruột của nó chứ?
Tại sao phải để nó biết anh Ưng mà nó thích lại là anh trai ruột của nó?
Lần đầu tiên gặp anh Ưng, không hiểu sao nó bị lão Ốc Khắc khiển trách một trận, mẹ không có ở đây, nó không có chỗ để kể khổ, dfienddn lieqiudoon chỉ có thể tự mình một người len lén chạy tới nơi không ai thấy, len lén trốn, khóc thút thít!
Khi đó, nó không hiểu được cái gì là kiên cường, nó cũng không biết cái gì gọi là mạnh mẽ!
Nhưng mà. . . . . .
Nhưng mà, trời cao để cho nó gặp được anh Ưng!
Dưới ánh trăng toàn thân anh Ưng tản ra một loại ánh sáng, cái loại ánh sáng đó khác với người khác, đồng thời cũng là khí phách bẩm sinh.
Một phút kia, trong nháy mắt trái tim nho nhỏ của nó đập thình thịch.
Một phút kia, nó không biết đó là cảm giác gì, nhưng một trái tim nhỏ cứ như vậy bất ổn!
Sau lại, nó nghe người làm đang thảo luận Lộ Á Sâm và mẹ của nó, bọn họ nói Lộ Á Sâm thích mẹ nó!
Thích?
Lộ Á Sâm đối bất kỳ người nào của hắn đều lãnh khốc, duy chỉ có đối với mẹ của nó, dịu dàng!
Cũng chỉ có khi Lộ Á Sâm thấy mẹ mới có thể tay chân luống cuống, mặt đỏ tim đập!
Mặt đỏ tim đập!
Hiện tại nó có tình trạng y như vậy.
Cho nên nói. . . . . .
Cho nên nói, nó thích người trước mắt này!
Dưới ánh trăng, anh Ưng từng bước từng bước chạy về phia nó, khóe miệng dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong lên .
Mặc dù Ninh Khuynh Thược không thấy được vẻ mặt của anh ấy, nhưng mà, từ trong lòng nó biết, có một loại cảm giác kỳ quái, nó lại có thể cảm giác được anh Ưng đang cười.
Nụ cười đó gần như sưởi ấm đau lòng trong lòng nó, khiến nó ngừng khóc thút thít.
Nước mắt, là đồ vô dụng!
Một câu nói này cũng là anh Ưng nói với nó!
Anh Ưng đỡ nó dậy trốn ở góc phòng len lén khóc thầm, Thược!"
Anh Ưng lại biết tên của nó! Điều này làm cho Hàn Khuynh Thược ngay lúc đó từ trong đáy lòng không khỏi vui mừng!
Nó lại không bài xích anh Ưng từ lần đầu tiên gặp mặt, nhất là sau khi nó biết anh Ưng biết tên của nó!
"Đừng khóc! Nước mắt, vĩnh viễn đều vô dụng. . . . . ."
"Lúc đau, lúc khổ, em cũng chỉ có thể nhịn ở trong lòng. . . . . ."
"Muốn khóc cũng chỉ có thể khóc ở trong lòng người em yêu, em thích. . . . . ."
"Nhưng mà, em thật sự muốn khóc! Mẹ không có ở đây, em bị ức hiếp, không biết phải làm sao!"
Thời điểm đó Hàn Khuynh Thược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nhìn Liệp Ưng.
Chỉ thấy, Liệp Ưng đột nhiên mở rộng lòng anh ấy ra, cười, "Vậy em hãy khóc ở đây đi! Nơi này vĩnh viễn rộng mở vì em!"
Khi đó, Ninh Khuynh Thược cũng không biết mình là gặp phải ma chú gì, lại thật sự ào vào trong lòng Liệp Ưng, ôm Liệp Ưng cao hơn nó hai cái đầu, hoàn toàn khóc lớn một trận.
Mà Liệp Ưng cũng không nói một câu, để Ninh Khuynh Thược phát tiết tâm tình của