Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống trên đất, ấm áp, nhàn nhạt.
Thanh Lưu ở trong phòng mổ, mấy người Liệp Ưng bọn họ đều coi giữ ở đây, không có ai mở miệng nói một câu.
"Anh Ưng." Ninh Khuynh Thược đưa một ly sữa tươi tới.
Đưa sữa tươi cho Liệp Ưng, Ninh Khuynh Thược nhìn cặp mắt Liệp Ưng dưới mặt nạ hiện đầy tia máu, lòng khẽ đau.
Anh Ưng có vẻ mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi cho tốt chứ?
"Anh Ưng, anh phải tin tưởng anh Thanh Lưu, chị Tiểu Thất nhất định sẽ không sao."
Liệp Ưng ngẩng đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Ninh Khuynh Thược, cậu gật đầu, "Anh biết rõ, Thược. Anh còn chưa mệt lắm, em yên tâm đi."
Nhận lấy sữa tươi trong tay Ninh Khuynh Thược, Liệp Ưng uống một hơi cạn sạch.
Đưa ly cho Ninh Khuynh Thược, Liệp Ưng lau một ít sữa tươi đọng lại bên khóe miệng, sau đó ngồi xuống.
"Anh nói Thược Thược nha đầu này, em không thể như vậy chứ!" Chu Tiêu khẽ mỉm cười, khóe miệng giương lên, mang theo chế giễu, "Chúng ta nhiều người như vậy, em lại chỉ lấy một ly sữa, cũng chỉ có anh Ưng của em lọt vào mắt của em. Bọn anh hâm mộ muốn