"Ầm. . . . . ." Lại một tiếng vang thật lớn, Ninh Doãn Ngân thắng gấp.
"Mẹ, không phải là con. . . . . ." Ninh Khuynh Thược vô tội nhìn Hàn Mộ, vuốt vuốt lỗ mũi thiếu chút nữa bị đụng bẹp của mình.
Trận nổ lần này thật sự không phải do bé tạo ra!
Bé ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt mẹ, thật sự không phải là bé. . . . . .
Hàn Mộ khẽ mỉm cười, vuốt vuốt lỗ mui của Ninh Khuynh Thược, an ủi nó, mắt nhìn Ninh Doãn Ngân ngồi phía trước mặt, hỏi một câu, "Ngân, sao vậy?"
Ninh Doãn Ngân đen mặt, nhìn phía trước bị ngăn cản đường đi.
"Không biết là địch hay là bạn, trước không cần xuống xe!"
Sắc mặt Hàn Mộ cũng tối sầm, có chút cảnh giác nhìn bên ngoài xe.
Mà Ninh Khuynh Thược vừa nghe, lại là ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn ra bên ngoài xe.
Không nhìn không biết, vừa nhìn Ninh Khuynh Thược đã vui mừng kêu lên một tiếng, "Ah, là anh Thanh Lưu!"
"Anh Thanh Lưu?!" Hàn Mộ nhìn Ninh Khuynh Thược, "Con xác định?"
"Dĩ nhiên rồi!" Ninh Khuynh Thược kích động gật đầu, "Trên thế giới này còn có ai có thể mặc áo trắng nhìn đẹp như vậy? Trừ anh Thanh Lưu ra con cũng không tìm được người thứ hai đâu!"
Anh Ưng mặc quần áo màu đen đẹp mắt nhất, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lùng, tàn bạo! Mà anh Thanh Lưu