"Ha ha..." Đột nhiên một tiếng cười truyền đến.
"Ở sau lưng nói xấu người ta cũng không phải là hành động của quân tử đâu!"
Liệp Ưng và Đệ Ngũ cùng sửng sốt, sau đó Liệp Ưng nhanh chóng đeo mặt nạ của mình lên.
Hàn Khuynh Thược đi tới cửa, haii tay ôm ngực, nhìn Liệp Ưng và Đệ Ngũ, "Anh Ưng, anh Đệ Ngũ, các anh đang nói gì em đấy?"
Đệ Ngũ liếc mắt nhìn Liệp Ưng, nhìn lướt qua cậu ấy đã mang mặt nạ xong, gật đầu, "Đương nhiên là đang khen nha đầu Thược Thược rồi, nha đầu Thược Thược giúp bọn anh được một việc rất lớn! Hiện tại là đại công thần của bọn anh, sao bọn anh sẽ nói xấu về em chứ?"
"Hắc hắc. . . . . ." Ninh Khuynh Thược cũng không khiêm tốn, bé gật đầu, "Cám ơn. Chỉ là, sao các anh còn chưa nghỉ ngơi? Không còn sớm nữa!"
"Chính nha đầu Thược Thược em cũng chưa nghỉ ngơi đó thôi!" Đệ Ngũ nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường.
Rạng sáng 0 giờ 20 phút.
Hàn Khuynh Thược nhún vai, đi tới ghế sa lon trước mặt Liệp Ưng rồi ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ dạng sắc mặt như sắp điên, "A. . . . . . em không quen giường! Không ngủ được. . . . . ."
Điều đau khổ nhất thế giới này nhất định là muốn ngủ mà không thể ngủ.
Mất ngủ đó. . . . . .
Đệ Ngũ hơi bĩu môi, nhìn Ninh Khuynh Thược, sâu kín thở dài một.
"Thược Thược, mẹ em tới Milan rồi!" da.nlze Liệp Ưng nói một câu đã đuổi con sâu ngủ của Ninh Khuynh Thược không biết chạy tới chỗ nào.
Ninh