Hàn Mộ bĩu môi, đưa hai tay của mình ra, vòng chắc cổ của Ninh Doãn Ngân.
Động tác của Hàn Mộ khiến Ninh Doãn Ngân càng có thêm cổ vũ.
Thân thể Ninh Doãn Ngân hơi chấn động, càng thêm ra sức hôn Hàn Mộ, giống như phải hôn cô cho hôn vào sâu trong linh hồn của mình.
Hàn Mộ bị Ninh Doãn Ngân hôn đến hơi sức toàn thân giống như bị rút sạch, không có một chút sức lực nào.
Nếu không phải Ninh Doãn Ngân đưa một tay đỡ thân thể Hàn Mộ, tin rằng Hàn Mộ đã ngã xuống đất rồi.
"Ưm. . . . . ." Trong miệng Hàn Mộ lại nhẹ nhàng bật ra một tiếng rên khẽ ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.
Loại cảm giác này thật khiến máu trong người cô cũng sôi trào lên!
Tay Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng mơn trớn cái mông của Hàn Mộ, vừa bóp một cái.
Cả người Hàn Mộ khẽ run, vừa thẹn vừa tức.
Người đàn ông này lại lớn gan như vậy!
Không được, không thể để Ninh Nhị cứ tiếp tục muốn làm gì thì làm được.
Nếu không tiếp theo sẽ kêu lên những gì, chính cô cũng không biết!
Mở miệng lớn, dùng sức khẽ cắn đôi môi mỏng của Ninh Doãn Ngân.
"A. . . . . ." Ninh Doãn Ngân lập tức buông lỏng đôi môi mình hôn đến mê muội kia ra, mang theo tức giận nhìn Hàn Mộ, "Sao em lại cắn anh?"
Cũng không phải là chó, làm gì mỗi lần cũng cắn hắn!
"Tiểu Mộ, em là chó sao?"
"Anh mới là chó!" Hàn Mộ trừng mắt liếc Ninh Doãn Ngân.
Cũng không biết là ai cắn ai trước! Cô cắn hắn chính là chó, như vậy hắn cắn cô thì sao?
"Anh mặc kệ, em phải bồi thường cho anh!"