"Nếu không, tự các anh đến xem. . ." Ninh Khuynh Thược đứng lên, rời khỏi bàn máy tính.
Ninh Khuynh Thược đi tới ghế sa lon, thoải mái ngồi xuống.
Trong lòng Ninh Khuynh Thược thầm sảng khoái, tổ chức đệ nhất này bé đã định rồi, bé nhất định phải ở lại bên cạnh anh Ưng.
Chỉ cần nghĩ đến Anh Ưng, trong lòng Ninh Khuynh Thược cũng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ!
Anh Ưng. . .
Khóe mắt Ninh Khuynh Thược hơi nhếch, nhìn Liệp Ưng đứng ở bên kia nhìn máy vi tính.
Ninh Khuynh Thược mỉm cười.
Trong lòng đột nhiên dâng lên kích động muốn nhìn gương mặt của Liệp Ưng dưới chiếc mặt nạ này!
Dáng vẻ của anh Ưng nhất định rất đẹp!
"Ha ha ha ha. . ." Chỉ nghe thấy bên kia Chu Tiêu phá lên cười một trận, cười đến như nở hoa.
"Ha ha ha ha. . ." Chỉ chốc lát sau, Ngũ Nhật cũng nhịn không được nở nụ cười, một tay chỉ vào Ninh Khuynh Thược, "Tiểu nha đầu, cũng thật may mà có em đấy. Ha ha ha ha. . ."
Ninh Khuynh Thược nhún vai, tiếp tục nhìn Liệp Ưng.
Không phải chỉ tìm máu cho bọn họ thôi sao? Cho dù muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Bất quá chỉ như vậy thôi, bọn họ cũng không cần phải cao hứng đến độ sắp điên chứ?
Ninh Khuynh Thược còn đang buồn bực, ánh mắt nhìn Liệp Ưng chằm chằm cũng không muốn dời đi.
Đột nhiên trước mặt thoáng qua một trận gió, Y Sâm còn ở bên cạnh máy tính đã chạy tới trước mặt bé, ôm lấy bé một hồi, "Tiểu nha đầu à tiểu nha đầu, đời này của Y Sâm nh thật sự cảm ơn em, thật sự cảm ơn em!"
Ninh Khuynh Thược bị Y Sâm ôm đến nỗi không thở được, "Khụ khụ. . . anh, anh. . . thả em ra. . . thả em ra!"
"Y Sâm, anh mau thả Thược Thược ra!"
Lời nói của Liệp Ưng trong nháy mắt đã giải cứu Ninh Khuynh Thược.
Bỗng chốc Y Sâm thả Ninh Khuynh Thược đã sắp nghẹt thở ra.
Khóe miệng Liệp Ưng hơi giương lên, vẻ vui