"Cái gì. . . . . ."
Chu Tiêu và Đệ Ngũ đồng thời cau mày lại, nhìn Y Sâm.
Chỉ cần Y Sâm mở miệng nói có biện pháp, như vậy nhất định sẽ có biện pháp! Mặc dù có thể tồn tại nguy hiểm, nhưng với lúc này mà nói, tình hình bây giờ của bọn họ cũng không khá hơn chút nào!
Còn không bằng nghe thử ý tưởng của Y Sâm, mạnh tay đánh cuộc. Không chỉ tình hình của bọn họ không thể lạc quan, Die nd da nl e q uu ydo n thấy gương mặt Tiểu Thất càng trắng bệch không có chút huyết sắc nào, lòng của bọn họ đều không chịu nổi.
"Tôi nhớ được trong căn phòng đen thui đó có một cái máy vi tính." Vẻ mặt Y Sâm nhàn nhạt, cúi đầu, hai mắt một khắc cũng không rời khỏi Tiểu Thất ở trong lòng.
Chân mày Đệ Ngũ cau lại, hai tay ôm ngực, "Xem ra vẫn không thể rời bỏ nghề ban đầu của anh rồi!"
"Việc này vẫn không nên chậm trễ." Chu Tiêu cảnh giác nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, đi ở phía trước.
"Đợi chút. . . . . ." Y Sâm ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu, "Tôi đi. Hai người các anh giúp tôi mang theo Tiểu Thất rút lui trước đến sân thượng chờ tôi!"
Một nhóm người tới tới lui lui thật sự trở thành mục tiêu quá lớn rồi. Hơn nữa, Y Sâm hắn cũng không biết tình hình lúc này ở căn phòng đó như thế nào.
Phòng ngủ của Lộ Á Sâm cũng quậy đến lộn xộn lung tung, còn không phải lớn chuyện sao?
Nói không chừng lúc này bên trong cũng sớm đã nguy cơ trùng trùng rồi.
"Không được!" Chu Tiêu quả quyết trả lời, "Muốn đi thì cùng nhau đi, sao chỉ một mình anh?"
"Đúng." Đệ Ngũ cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta đi cùng nhau mặc dù thành mục tiêu lớn, Nhưng dù sao so với một mình anh, đến lúc đó sẽ không có sự giúp đỡ!"
Bọn họ ở chung một chỗ ít nhất có thể có thể chiếu cố lẫn nhau.
"Trung Quốc không phải có một câu ngạn ngữ nói rất hay là ‘ ba gã thợ giày hơn một Gia Cát Lượng ’!" Chu Tiêu nhìn Y Sâm, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Thất trong lòng hắn.
Hơi thở cô ấy yếu ớt như vậy. . . . . .
Tiểu Thất, cô phải chịu đựng, chúng ta nhất định dẫn cô về nhà!
Tiểu Thất, cô phải chịu đựng, nếu