☆,Chương 63: Xoay người, gặp lại sau
“Tiểu Mộ. . . . . .”
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Hàn Mộ nhắm mắt, khóe miệng mím chặt.
Cô biết là sẽ phải đối mặt, chỉ là không biết sẽ phải đối mặt nhanh như vậy.
“Mẹ. . . . . .” Hàn Khuynh Thược ngắt lòng bàn tay của Hàn Mộ, có chút bận tâm.
“Không có việc gì đâu.” Hàn Mộ cúi đầu, mỉm cười với Hàn Khuynh Thược.
Xoay người, ánh mắt Hàn Mộ đảo qua Hứa Tâm Lam, thật sự là làm khó cô khổ tâm một lần nữa rồi!
“Tiểu Mộ, tại sao em lại cùng mẹ anh ở một chỗ, trùng hợp thế sao?” Châu Tiêu Bằng nhìn Hàn Mộ, trên mặt mang theo nụ cười như ánh mặt trời làm ấm áp lòng người.
“Anh Bằng.” Hàn Mộ gật đầu chào hỏi, trong tiếng nói mang theo nhàn nhạt xa cách.
Là trùng hợp sao?
Hàn Mộ có chút buồn cười, tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện, từ lúc cô cùng Hứa Tâm Lam gặp mặt thì cô đã lọt vào cái bẫy mà Hứa Tâm Lam sắp đặt!
“Tiểu Bằng, con đã đến rồi!” Hứa Tâm Lam vỗ vỗ vai của Châu Tiêu Bằng, “Đúng lúc gặp phải Tiểu Mộ.”
Mắt của Hứa Tâm Lam quét qua Hàn Khuynh Thược, tiếp tục nói: “Tiểu Bằng, con đã cùng Tiểu Mộ gặp mặt, nhưng con nhất định còn chưa biết, Tiểu Mộ đã kết hôn sinh con!”
“Rầm. . . . . .” Châu Tiêu Bằng chỉ có cảm giác bên tai mình có một tiếng ầm vang, chân lập tức có chút đứng không vững, “Kết hôn, sinh con?!”
“Đúng vậy!” Hứa Tâm Lam mỉm cười, “Nhìn đi, đây chính là con gái của con bé!”
Châu Tiêu Bằng nhìn theo tay của Hứa Tâm Lam, bóng dáng của Hàn Khuynh Thược liền tiến vào trong mắt mình.
Hàn Khuynh Thược nhàn nhạt liếc nhìn Châu Tiêu Bằng. Dáng dấp của người đàn ông này không tệ, nhưng có cái gì đó làm nó chán ghét mẹ. Còn có, đối với tình yêu của ông ta với mẹ nó làm cho nó cảm thấy nặng nề. Loại yêu thương này nó cảm thấy mẹ nó không cần!
“Thật sự là. . . . . .” Châu Tiêu Bằng thì thầm. Đứa bé gái này rất giống với Tiểu Mộ, Tiểu Mộ đã thật làm mẹ?
“Tiểu Mộ!” Châu Tiêu Bằng đột ngột ngẩng đầu nhìn Hàn Mộ, hai mắt vẫn không nhúc nhích. Anh muốn Hàn Mộ nói với anh là không phải, không phải đứa bé là của cô, cô còn chưa có kết hôn.
“Anh Bằng.” Hàn Mộ khẽ mĩm cười, kéo tay của Hàn Khuynh Thược đặt vào lòng bàn tay mình, nói: “Đây là con gái của em, Khuynh Thược!”
Đã đến giờ, nên nói gặp lại. Như vậy, cô chỉ có thể lựa chọn cười nói gặp lại!
“Anh Bằng, em không có thời gian, đi trước!” Không thấy Châu Tiêu Bằng đang vô cùng kinh ngạc, hai mắt đau thương buồn bã, Hàn Mộ dắt tay Hàn Khuynh Thược, xoay người, hẹn gặp lại.