"Về nhà. . . . . ." Giọng của Hắc Tùng sau lưng Y Sâm vang lên có chút khàn khàn, mang theo chút đắc ý, "Chúng mày không đi được nữa rồi. . . . . ."
Y Sâm xoay người, nhìn Hắc Tùng nằm ở trên sàn nhà. Lúc này, máu tươi chỗ bốn lỗ thủng trên người của hắn không ngừng chảy ròng.
Nhưng, trên gương mặt của Hắc Tùng lại không có chút khổ sở nào, cũng không biết là gắng gượng chống đỡ được hay là thần kinh tương đối đần, Die nd da nl e q uu ydo n không phát hiện được sự đau đớn trên người mình.
"Mày, câm miệng!" Y Sâm lạnh lùng mở miệng.
Giọng nói giống như gió rét trong hầm băng, thổi từng luồng về phía Hắc Tùng.
Toàn thân Hắc Tùng cứng đờ.
Phải nói không sợ hãi là không thể nào, ai biết người ở trước mắt này có thể bắn một phát giải quyết mình hay không!
Nhưng. . . . . .
Nhưng, hiện tại hắn phải kéo thời gian.
Chỉ cần người của bọn họ phát hiện khác thường tất nhiên sẽ đi lên, như vậy đến lúc đó, mặc hắn là thần thánh phương nào cũng không chạy thoát được!
Y Sâm nhìn lướt qua Hắc Tùng trên đất, đôi mắt sắc bén nhìn ngón tay run rẩy của hắn, "Mày, làm cái gì?"
"Ha ha ha a. . . . . ." Thái độ của Hắc Tùng đã thay đổi, cứng rắn chống đỡ thân thể của mình, "Tao đã nói rồi, mày không đi được đâu!"
Ném một thiết bị có nút tới trước mặt Y Sâm, Hắc Tùng chống lên vách tường, từ từ đứng lên.
Máu tươi vẫn chảy ròng từ hai lỗ thủng trên đùi, cũng không biết hắn