Giọng nói quen thuộc từng đằng sau vọng lại, Hàn mộ dừng bước, bả vai khẽ cứng lại
Giọng nói quen thuộc này, là anh? Là anh sao?
Bàn tay Hàn Mộ đang ôm lấy bả vai của Hàn Đào trong nháy mắt xiết lại thật chặt,
"Là em sao, Tiểu Mộ?" Đôi mắt Châu Tiêu Bằng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc kia, là bóng dáng mà anh vẫn ngày nhớ đêm mong sao? Là bóng dáng thường xuất hiện trong giấc mơ hằng đêm của anh sao?
Sáu năm rồi, đã sáu năm rồi.
Từ sáu năm trước, cô biến mất không thấy bóng dáng, anh tìm cô sáu năm, đợi cô đã sáu năm rồi!
Hiện tại, cô đã trở về rồi sao?
"Tiểu Mộ..." Châu Tiêu Bằng nhỏ giọng gọi.
Anh sợ, sợ mình đang nằm mơ, sợ bản thân mình đang ở trong giấc mộng, sợ khi mình la lên sẽ làm hình bóng mình mong chờ khổ sợ sẽ bị hoảng sợ. Anh không muốn tỉnh mộng như vậy, anh nhìn chưa đủ, vẫn không đủ….
Cố nén chua sót trong lòng. Trái tim Hàn Mộ giống như bị cắt mất một mảnh lớn, ôm lấy cánh tay Hàn Đào, hít một hơi thật sâu, "Ba, chúng ta đi thôi!"
"Này..." Hàn Đào nhìn sắt mặt Hàn Mộ có chút lạ thường, hơi xoay người liếc Châu Tiêu Bằng đứng cách đó không xa.
Này người con trai này...
"Ba, đi thôi!" Vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hàn Đào, an ủi ông, "Con không sao, chúng ta về nhà trước đi!"
"Nhưng mà Tiêu Bằng nó..." Hàn Đào có chút chần chừ. 6 năm qua, làm phiền nó thường xuyên đến thăm mình, cho mình biết một chút tin tức về con gái mình, nếu không, ông thật sự không biết phải làm gì rồi! Còn có, làm phiền nó đưa Tiểu Mộ xuất ngoại, hai mắt tiểu Mộ mới có cơ hội hồi phục thị lực!
"Chuyện của con và anh Bằng sẽ giải quyết sau!" Hai mắt Hàn Mộ buồn bã. Cô thật sự không ngờ lại gặp được anh như vậy!
"Ừ." Hàn Đào gật đầu, vỗ vai Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, ba ở bên kia chờ con, con với Tiểu Bằng nói chuyện trước đi!" Hắn sao cảm thấy hai người kia có điểm gì là lạ!
"Này..." Hàn Mộ khẽ chau mày. Ba đây là... Đây là cho cô bài toán khó giải đây mà!
"Được!" Hàn Mộ nhẹ gật đầu. Thôi, dù sao sớm muộn gì đều phải gặp mặt.