Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng hôn Hàn Mộ.
Hai mươi tám năm qua lần đầu tiên trong lòng cảm thấy rất an tâm, loại cảm giác này đến từ người phụ nữ trong lòng anh. Gương mặt anh tuấn của anh cọ sát vào mái tóc đen của Hàn Mộ "Tiểu Mộ, những lời khác ta sẽ không nói, nhưng anh nợ em, anh nhất định sẽ đền bù tổn thất của em, vất vả cho em!"
Hàn Mộ cười khẽ một tiếng.
Có phải tất cả đàn ông rơi vào lưới tình đều trở nên ngu ngốc như vậy, mà ngay cả đường đường là Ninh thiếu cũng không ngoại lệ!
Những lời khác sẽ không nói? Cũng không biết vừa rồi là người nào giữ chặt hai tay cô nói líu ríu như vậy.
Một người cúi đầu, một người ngước mắt, lập tức bốn mắt nhìn nhau, một dòng điện lớn chảy trên hai người.
Ninh Doãn Ngân phát hiện dường như bản thân anh cố ý ngày càng nặng, mà Hàn Mộ lập tức cảm giác trên mặt cô càng nóng lên.
"Miệng vết thương của anh bị nứt ra, em lập tức đi tìm bác sĩ cho anh." Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân ra, đứng lên.
Trời ơi, ở lại đây một chút nữa, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
"Không vội đi tìm bác sĩ!" Ninh Doãn Ngân kéo lấy Hàn Mộ "Có một việc càng cần đến em!"
"Chúng ta cho nha đầu kia thêm một em trai hoặc em gái nữa!" Ninh Doãn Ngân cười nhìn Hàn Mộ.
"Lấy cớ!" Hàn Mộ cười khẽ. Cô cũng không phải là một người cổ hủ. Loại chuyện này theo cô quá mức bình thường.
Hàn Mộ dùng