"Cô gái, đừng uống nữa!"
Từ khoảnh khắc Hàn Mộ đi vào Hồng Tường Vi đó, ánh mắt của anh dường như không rời khỏi cô
Lần trước sau khi bị cô trốn thoát ở phòng 308, anh vẫn còn buồn bực đến bây giờ.
Tối nay, anh gặp cô lần nữa. Chỉ là, càng nhìn mặt Ninh Doãn Tích càng đen lại, miệng khẽ nguyền rủa một câu, "Đáng chết..."
Cái cô gái đáng chết kia là đang uống rượu hay là đang say rượu? Đây không phải cố chết mà uống sao? Cứ hết ly này đến ly khác….
Hàn Mộ hừ lạnh một tiếng, rót thêm một ly nữa, đầy tràn, không đem Ninh Doãn Tích để vào mắt. Người đàn ông này, nhìn thật phiền...
Nuốt xuống, Hàn mộ ho nhẹ, lấy tay lau đi vết rượu ở khóe miệng.
Mặt Ninh Doãn Tích nổi đầy vạch đen, không đếm xỉa đến mình? Chết tiệt lại không đếm xỉa đến mình...
Lửa giận thoáng cái tăng lên cao, Ninh Doãn Tích trực tiệp đoạt lấy ly rượu trên bàn, đập một cái
"Rầm..." Một tiếng vang lớn làm một người đang vui vẻ bỗng trở nên kinh ngạc, đều quay đầu nhìn bọn họ.
Hàn Mộ tháng nháy mi, "Đây là Ninh thiếu ăn no không có gì để làm sao, hay là đã uống rượu sau?"
Anh đang phát bệnh thần kinh gì đây?
Ninh Doãn Tích lạnh lùng nhìn lướt xung quanh, "Còn liếc mắt nhìn nữa tôi sẽ khoét mắt!"
Cô gái này này, mỗi lần gặp mặt đều có thể làm cho anh tức sùi bọt mép, cơn tức giận điên cuồng!
Lời Ninh thiếu vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức xoay người lại trở về trạng thái của mình lần nửa. Ở thành phố A có ai mà không biết, không thể đắc tội với Ninh thiếu!
"Đi!" Ninh Doãn Tích nắm cổ tay Hàn Mộ kéo đi, "Đứng lên cho tôi!"
"Buông tay..." Đột nhiên bị đau đớn khiến hai mắt đang mê ly của Hàn Mộ tỉnh táo được ba phần, "Buông tay, nắm làm tôi đau rồi !"
"Đi, đi ra!" Ninh Doãn Tích càng thêm tức giận. Tại sao ba lần anh gặp cô lại hết hai lần phải chật vật như vậy?
"Thả tôi ra, anh thả tôi ra!" Hàn Mộ mới uống rượu, một tay bị lôi kéo, một tay đánh xuống người Ninh Doãn Tích.
Tại sao phải đối với cô như vậy, không gặp thấy cô đã đủ chật vật rồi sao?
"Đau, thả tôi ra..." Hài mắt Hàn Mộ tràn ngập vẻ đau xót, nước mắt tuôn trào.
"Cô..." Trong lòng Ninh Doãn Tích dừng lại, nhìn Hàn Mộ nước mắt như mưa mà trong lòng giống như đang bị sâu cắn.
"Ô ô, ô ô ô ô..." Hàn mộ khóc lớn lên, khóc như một đứa con nít, "tôi ghét anh, Châu Tiêu Bằng, em rất ghét anh..."