Mặc Tử Hàn nghe cô mở miệng một tiếng người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi.
Quả thực, anh tựa hồ còn có chút ấn tượng, tựa hồ anh thật sự đè lên chân của cô, mà chuyện giày cao gót cũng là anh cố ý trêu cợt cô, bất quá, vết thương này thật có thể trở thành cớ sao? Cô không phải là còn có một chân trái vẫn hoàn hảo sao? Thật sự không thể trốn sao? Hay là.... Cô căn bản là không muốn trốn?
Quên đi, không quản những thứ này, có lẽ đây chính là thiên ý đi, là trời cao cho cô một lý do, để cô ở lại bên cạnh anh.
"Nếu như vậy, vậy chúng ta cùng ở phòng này đi!" Anh mở miệng cười.
"Cái gì?" Tử Thất Thất kinh ngạc.
"Dù sao giường cũng khá lớn, cô không cần khách khí!" Mặc Tử Hàn một bộ đắc ý.
"Ai khách khí với anh, tôi mới không cần, hơn nữa phòng bệnh của tôi cũng đã an bài tốt, ở ngay cách vách!"
"Phải không? Ở cách vách?"
"Đúng vậy!"
"Tốt lắm...." Khuôn mặt Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh như băng, có chút lên giọng nói, "Hổ Phách!"
"Két" Cửa phòng theo thanh âm mở ra, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, người nọ chính là người đàn ông ngày hôm qua đem Mặc Tử Hàn mang tới bệnh viện.
Hắn sải bước đến bên giường, cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó máy móc mở miệng nói, "Điện hạ, ngài có gì phân phó?"
"Anh lập tức đi đem phòng bệnh cách vách trả lại, nói với bác sĩ, từ hôm nay trở đi Tử Thất Thất ŧıểυ thư sẽ ở cùng một phòng với tôi, đương nhiên, viện phí tôi sẽ giao gấp đôi!"
"Vâng, tôi lập tức đi làm ngay!"
"Đi đi!"
Hổ Phách lập tức lui ra khỏi phòng, Tử Thất Thất trợn to hai mắt nhìn bọn họ kẻ xướng người họa.
Bọn họ vậy mà tự tiện quyết định chuyện của cô?
"Tôi nói tôi sẽ không ở cùng một phòng bệnh với anh, nếu anh đem phòng bệnh của tôi trả lại, vậy thì tôi đi xin ở phòng bệnh bình thường, tóm lại..... Tôi tuyệt đối không muốn ở chung một chỗ với trứng thối anh!" Cô kiên định, kiên quyết thét lớn.
"Đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của cô sao?" Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìn cô.
Tử Thất Thất sửng sốt.
Ân nhân cứu mạng?
"Phải..... Là anh không nên cứu tôi, tôi lại không cầu anh cứu tôi!" Cô kiên trì đến cùng.
"A, tôi hiểu, đây chính là 'vong ân phụ nghĩa' trong truyền thuyết!"
"Anh nói cái gì?"
"Tôi nói cô vong ân phụ nghĩa a!"
"Tôi nào có!"
" Cô không có sao? Tôi rõ ràng cứu cô, nhưng là cô chẳng những mắng tôi là trứng thối, còn ngay cả việc ở lại phòng bệnh của tôi chiếu cố tôi một ít chuyện cũng không nguyện ý, đây không phải vong ân phụ nghĩa thì là cái gì?"
"Chiếu... Chiếu cố anh? Tôi cũng là bệnh nhân!"
"Thì vết thương nhỏ này của cô coi như là khuyết điểm?"
" Cái gì? Vết thương nhỏ? Anh thử làm gãy một chân của mình xem, xem có phải vết thương nhỏ hay không? Xem có đau nhiều hay không? Thật là, tôi nhịn đau ở trong phòng cấp cứu đứng sáu giờ cùng anh, anh lại còn nói tôi vong ân phụ nghĩa, tôi thấy anh mới là vong ân phụ nghĩa!" Tử Thất Thất tức giận oán hận, nhưng là nhớ tới sáu giờ kia ở trong phòng cấp cứu, cô thật không có ấn tượng về đau đớn gì, đầy trong đầu đều là khuôn mặt trắng bệch kia của Mặc Tử Hàn, còn có tiếng hít thở yếu ớt kia.
Sợ hãi làm cô quên mất đau đớn, nhưng là..... Đau vẫn là đau, quả thực rất đau!
Mà Mặc Tử Hàn nghe được cô nói theo anh ở trong phòng cấp cứu sáu giờ, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Cô nhịn đau ở trong phòng cấp cứu theo tôi sáu giờ? Cô lo lắng tôi sẽ chết như vậy sao?" Anh lặp lại.
"Ách...." Chẳng biết tại sao Tử Thất Thất vậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ nói, "Không có biện pháp a, ai kêu anh khóa tôi chung một chỗ, tôi vạn bất đắc dĩ mới cùng anh vào phòng cấp cứu, tôi không phải bởi vì lo lắng cho anh mới nhịn đau sáu giờ, hơn nữa anh chết đâu liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ mong sao anh chết ngay lập tức!"
Khi cô nói xong câu đó, cô bỗng nhiên có loại suy nghĩ xúc động, thái độ kích động này căn bản là không đánh đã khai nha, cô đây là làm sao vậy? Ở trước mặt của anh kích động cái gì? Xấu hổ cái gì? Khẩn trương cái gì?
"Ha ha...." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười.
"Anh cười cái gì, tôi đã nói không phải bởi vì lo lắng cho anh!"
"Tốt tốt tốt, tôi đã biết, cô không cần giải thích, tôi hiểu..... Tôi đều hiểu......"
"Anh.... Anh...." Khuôn mặt Tử Thất Thất đỏ lên.
Anh hiểu được cái gì? Anh rõ ràng cũng đã nhận định cô lo lắng cho anh, mặc dù thật sự cô lo lắng cho anh không sai, nhưng là.... Nhưng là.... Cô cũng không muốn cho anh biết a!
"Ha ha....." Mặc Tử Hàn lại cười khẽ, nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.
"Đừng cười nữa!" Tử Thất Thất tức giận.
"Tôi cười một cái cũng không được sao?"
"Không thể! Không cho phép! Nín!"
"Làm sao mà cô còn bá đa͙σ hơn tôi vậy?"
"Hừ....?"
Bỗng nhiên.....
Hai người đang tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, nhưng lần này là từ từ từng chút từng chút mở ra, mà bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân trong khe cửa hơi hơi ló ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng bọn họ.
Tử Thất Thất thấy cậu lập tức nghi hoặc nói, "Bảo bối con làm sao vậy? Đi vào a, ba con đã tỉnh rồi!"
"......"
Lần đầu tiên, Mặc Thiên Tân trầm mặc không nói bất kì lời nào, đầu vẫn cúi thật thấp, hoàn toàn không dám ngước lên, hơn nữa bóng dáng tựa hồ cũng từ từ lui về phía sau, giống như đang sợ cái gì.
"Vào đi, ta cũng đang có chuyện cần nói với con!" Mặc Tử Hàn đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Thân thể Mặc Thiên Tân rất rõ ràng chấn động nhưng là lại thực nghe lời đi vào phòng, sau đó từng bước từng bước chậm chạp đến bên giường, đầu vẫn cúi thật thấp, bất quá lại mở miệng nhẹ giọng kêu một tiếng, "Ba, mẹ...."
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của cậu bây giờ, không khỏi nhíu mày.
Cậu làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy cái bộ dáng này của cậu im lặng, có chút đáng sợ....
Mặc Tử Hàn đầu chuyển hướng nhìn cậu cúi đầu thật thấp, lạnh lùng nói, "Ngẩng đầu lên!"
Mặc Thiên Tân có chút chần chờ nhưng vẫn là ngẩng đầu lên.
"Xin lỗi...." Cậu đột nhiên nói xin lỗi.
"Tại sao lại xin lỗi?" Mặc Tử Hàn hỏi.
“Bởi vì..... Đều là lỗi của con....."
"Con làm gì sai?"
"...." Mặc Thiên Tân lại trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm chạp nói, "Cũng bởi vì con, nếu con không trêu cợt mẹ cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, hai người cũng sẽ không trở nên như bây giờ, cũng sẽ không bị thương, cho nên..... Toàn bộ đều là lỗi của con, là con hại hai người!"
Tử Thất Thất kinh ngạc nghe lời cậu nói, vậy mà không nghĩ tới cậu cùng cô nghĩ giống nhau, cô cũng vẫn cho rằng là mình sai, đồng thời cũng bởi vì chính mình kích động, hoàn toàn quên mất cảm thụ của cậu.
Cô vừa định mở miệng, Mặc Tử Hàn liền giành trước một bước....
"Ai cũng không đoán trước được chuyện này, cũng không phải là lỗi của con!"
"Nhưng là, nếu con không có....."
"Không có nhưng là!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời của cậu, nói, "Chuyện cũng đã xảy ra, con hối hận cũng không thay đổi được, hơn nữa con là con trai Mặc Tử Hàn ta, con phải biết, cũng phải nhớ kĩ cho ta.... Cho dù thật sự là con phạm phải lỗi, con cũng tuyệt đối không thể cúi đầu, phải ngẩng đầu dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, tuyệt đối không thể khúm núm lùi bước!"
Nghe Mặc Tử Hàn nói, hai mắt ảm đạm của Mặc Thiên Tân trong nháy mắt liền sáng lên, chân mày rủ xuống cũng nháy mắt nhô lên, mà Tử Thất Thất ngồi ở một bên, hai mắt nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, thật không nghĩ tới, anh cũng có thể làm một ba ba tốt, sơ sơ..... Nhìn anh với cặp mắt khác xưa. "Biết rồi ba, chuyện lần này đều là con ham chơi gây họa, toàn bộ đều là lỗi của con, xin lỗi, xin hai người tha thứ cho con, lần sau con nhất định sẽ chú ý thời gian, địa điểm, cùng hoàn cảnh chung quanh, nhất định sẽ xác định không có dưới bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mới trêu cợt hai người, bởi vì cái gọi là ngã một lần, lần này sai lầm tuyệt đối sẽ không phát sinh ở sự kiện lần sau, hơn nữa...." Mặc Thiên Tân khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ thơ đột nhiên lộ ra ngọn lửa rừng rực, tức giận nói, "Nếu con biết là ai dám làm bị thương hại ba mẹ con, Mặc Thiên Tân con nhất định sẽ làm cho hắn chịu không nổi......"
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất nhìn biểu tình cậu đột nhiên chuyển biến, không khỏi có chút hoài nghi, bộ dáng áy náy vừa mới kia có phải là giả vờ? Bất quá, đứa nhỏ này quả nhiên vẫn là như vậy tương đối có thể làm cho người an tâm.
"Bảo bối...." Tử Thất Thất nhẹ giọng kêu cậu, đột nhiên tới gần cậu, hôn lên mặt cậu, sau đó cười nói, "Mẹ cũng muốn nói xin lỗi với con!"
"Dạ?" Mặc Thiên Tân nghi hoặc.
Tử Thất Thất thần bí cười một tiếng, "Con hiểu, đúng không?"
Ánh mắt linh hoạt của Mặc Thiên Tân trong hốc mắt đảo qua một vòng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, "Dạ, con hiểu, không sao, con tha thứ cho mẹ!"
"Cám ơn!" Tử Thất Thất nói xong lại một lần nữa hôn lên gò má mập đô đô của cậu.
Mặc Tử Hàn nhìn biểu tình thần thần bí bí của hai người chằm chằm, chân mày không khỏi khẽ chau lên.
"Hai người đang nói cái gì?" Anh hỏi.
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn anh, hai người vô cùng ăn ý lắc đầu nói, "Không, nói, cho, anh (ba)!"
Mặc Tử Hàn giận.
Bọn họ đây là khi dễ anh hiện tại không thể đứng lên dùng vũ lực uy hiếp bọn họ có phải hay không? Cư nhiên ở trước mặt của anh, làm trò thần bí.
"Nói cho ta!" Anh lạnh lùng gầm nhẹ.
"Không nói!"
"Không nói!"
Hai mẹ con trăm miệng một lời!
Mặc Tử Hàn nhíu mày tức giận.
Đáng chết, chờ anh thương thế tốt lên rồi, nhất định phải bắt bọn họ khai ra rõ ràng.
Tử Thất Thất vui vẻ nhìn khuôn mặt tức giận kia của anh.
Nếu có thể.... Cô hi vọng bí mật không thể nói này, vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày bị vạch trần.....