Tử Thất Thất kinh ngạc sửng sốt, chỉ cảm thấy tai mình ông ông, sau đó gò má bên trái nóng bừng đau đớn.
Phương Lam đứng sau cô định tiến lên lại nghe Bách Mạc Lệ nói liền rút chân lại.
"Mau rút lại những lời cô vừa nói!" Bách Mạc Lệ lại tức giận thấp giọng, giọng điệu ra lệnh tăng lên.
Tử Thất Thất chậm rãi quay đầu lại nhìn gương mặt tức giận của bà ta.
Cô không rõ. . . . . .
Vì sao bà ấy lại phải tức giận? Vì sao bà ấy muốn cô rút lại những lời mà cô phải lấy dũng khí rất lớn mới nói ra được? Bách gia hiện tại đã không còn người nối nghiệp, Bách gia chỉ còn lại bọn họ, nếu bọn họ bách niên quy lão, vậy Bách gia không còn gọi là Bách gia nữa. . . . . . Vì sao bà ấy không thu nhận đứa bé này? Chẳng lẽ bà ấy thật sự muốn Bách gia tuyệt tự sao? Vì sao bà ấy không thu nhận mảnh tâm ý này của cô? Vì sao bà ấy không để cô vì Bách Hiên làm một chút chuyện chứ?
"Bốp ——" lại là một cái tát vào má cô, cùng lúc ngăn cản lời cô muốn nói ra.
"Rút lại đi!" Bách Mạc Lệ lại ra lệnh.
"Nhưng. . . . . ."
"Thật sự muốn tôi đánh tỉnh cô, cô mới rút lại những lời mới nói sao?" Bách Mạc Lệ ngắt lời cô, tức giận nói, "Từng cho dù tôi khinh thường cô, cho dù tôi nói cô là người đàn bà không biết liêm sỉ, cô cũng sẽ dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn tôi, cô càng kiên cường bướng bỉnh đối mặt tôi, nhưng lúc này cô xem lại bản thân mình đi? Sự ngạo mạn của cô chạy đi đâu rồi hả? Sự kiên cường của cô chạy đâu? Sự bướng bỉnh của cô đâu rồi? Mà cái đắc ý của cô không phải sinh ra đứa nhỏ Mặc Thiên Tân kia sao? Bảo bối của cô cũng không phải đứa nhỏ kia sao? Trong bảy năm, cô mặc kệ nghe được gì bên ngoài, mặc kệ cuộc sống gian nan cỡ nào, mặc kệ phải nhận ủy khuất bao nhiêu, cô không phải luốn quý trọng nhất là con cô sao? Nhưng bây giờ. . . . . . Cô sao lại muốn đưa đứa con yêu quý nhất của mình cho chúng tôi? Cô nói cô nợ Bách Hiên, cô nói cô nợ Bách gia chúng tôi, vậy thì dùng đôi tay cô trả lại cho chúng tôi, cô dựa vào cái gì muốn dùng đứa bé vô tội này trả nợ cho cô? Cho dù đứa bé là cô sinh, cuộc sống của đứa bé không phải để tùy ý cô giẫm đạp. . . . . . Tử Thất Thất, tôi nói cho cô hay, tôi từng khinh thường cô, luôn nói cô không biết liêm sỉ, nhưng trong lòng tôi lại bội phục cô, tôi bội phục sự kiên cường bướng bỉnh của cô, tôi bội phục cô có thể một mình mà nuôi con, nhưng bây giờ. . . . . . Tôi khinh thường cô, tôi khinh thường cái yếu đuối vô năng này của cô! Bách Mạc Lệ tôi tuy rằng không phải là một người mẹ tốt, cũng không thể nhận là một người phụ nữ tốt, nhưng Bách Mạc Lệ tôi tuyệt đối hơn cô gấp trăm lần, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không giống cô tặng con mình cho người khác!"
Tử Thất Thất nghe xong, đôi chân trở nên vô lực ngã bệt xuống đất, nhưng tay cô lại khép chặt, sợ bản thân mình ngã sẽ làm bị thương đứa bé.
Cô sai rồi sao?
Cô không nên làm vậy sao?
Xong. . . . . . Cô phải làm như thế nào đây? Cô phải làm thế nào trả lại món nợ với Bách Hiên? Cô phải làm thế nào trả lại món nợ với Bách gia?
"Mang con cô đi đi!" Bách Mạc Lệ lại mở miệng, lạnh lùng nói, "Bách gia chúng tôi tuy là không có người nối nghiệp, nhưng Bách gia chúng tôi không tới phiên cô bố thí!"
"Bác gái——" Tử Thất Thất nghẹn ngào, ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh băng của bà ta.
Bách Mạc Lệ nhìn lại cô, vẫn lạnh lùng nói, "Cô muốn nói cái gì? Còn muốn đem con trai cô cho chúng tôi ư?"
". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc.
"Tuy rằng tôi không rõ vì sao cô trở nên như thế, nhưng tôi trịnh trọng nói cho cô, tôi sẽ không nhận con cô, con của cô, phải chính do cô nuôi nấng!" Bách Mạc Lệ kiên định cho cô đáp án.
Tử Thất Thất ngơ ngác ngồi dưới đất, nước mắt chảy xuống, cô cúi đầu nhìn bé trai trong ngực, lúc này bé đã tỉnh lại, mở to đôi mắt nhìn thẳng cô, bỗng sau đó . . . . . . Bé toét miệng cười, cười cực kỳ đáng yêu, cười cực kỳ vui vẻ. . . . . .
"Xin lỗi. . . . . ."
Cô là người mẹ hư, cực kỳ hư, người mẹ cực kỳ hư, vậy mà lại muốn đem con mình cho người khác để trả lại ân tình của bản thân.
Cô sao có thể làm vậy chứ?
Cô rốt cuộc đang nghĩ gì thế này?
Cô nhất định là điên rồi!
"Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Cô nhìn khuôn mặt cười của bé trai, không ngừng xin lỗi, mà bé trai vụng về duỗi cái tay nhỏ xíu của mình tới mặt cô, giống như là muốn giúp cô lau nước mắt vậy.
"Xin lỗi. . . . . . Con của mẹ. . . . . . Bảo bối của mẹ. . . . . . Xin lỗi. . . . . . Mẹ rút lại lời vừa nói, mẹ rút lại ý nghĩ ngu xuẩn của mẹ, mẹ sẽ không đưa con cho người khác, mẹ sẽ thương con, mẹ sẽ dùng toàn bộ tình yêu của mẹ nuôi con khôn lớn. . . . . . Xin lỗi, tha thứ cho mẹ. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Tử Thất Thất nỉ non ôm chặt bé trai vào lòng.
Phương Lam đứng sau nghe vậy, rốt cục yên tâm nở nụ cười.
Mà Bách Mạc Lệ nhìn bộ dáng của cô, không nhịn được ngồi xuống, sau đó ôn nhu vuốt ve khuôn mặt bị đánh của cô, khẽ nói, "Xin lỗi, lúc cháu đang suy yếu vậy lại đánh cháu, chắc là rất đau hả?"
Tử Thất Thất ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ôn nhu của bà ấy. Trong phút chốc dường như thấy được mẹ của mình.
Cô lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói, "Không đau, cháu đáng đánh, cám ơn bác đánh tỉnh cháu!"
"Tỉnh là tốt rồi, về sau khả ngàn vạn đừng làm những việc ngốc như thế!"
"Vâng!" Tử Thất Thất gật thật mạnh.
Bách Mạc Lệ thấy mặt cô tái nhợt, người tiều tụy, cũng trong phút chốc, giống như thấy được con trai Bách Hiên của mình, dù sao. . . . . . Đây là người phụ nữ mà con bà yêu nhất, là con bà dùng tính mạnh mình bảo vệ!
"Cháu phải nhớ kỹ, hảo hảo chiếu cố bản thân, đừng cô phụ tâm ý Bách Hiên dành cho cháu, còn nữa, hảo hảo chiếu cố con cháu, giống như cháu bảy năm trước, toàn tâm toàn ý chiếu cố nó, sau đó cùng nó sống hạnh phúc, mà bây giờ. . . . . ." Bà đặt tay sau gáy cô, để đầu cô tựa vào lòng mình, ôn nhu nói, "Khóc đi. . . . . . Đem thống khổ của cháu phát tiết ra hết đi, sau đó. . . . . . Hãy càng kiên cường lên!"
Tử Thất Thất nghe xong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bà, bỗng chốc, nước mắt lã chã rơi xuống, mà miệng cô run run mở ra, cuối cùng gào khóc trong lòng bà ấy.
"A a a a a a —— a a a a a a —— a a a a a a ——"
Tiếng khóc gào thét vang lên, không ngừng quanh quẩn trong sảnh Bách gia. . . . . .
"A a a a a a —— a a a a a a —— a a a a a a ——"
Tiếng khóc của cô thảm thương không gì sánh được, giống như muốn khóc hết bi thương của cuộc đời mình, kêu ra, phát tiết hết. . . . . .
Phương Lam nhìn cô, trầm mặc đứng tại chỗ, hơi chau mày, là khổ không nói lên lời, hay là tươi cười.
Bách Vân Sơn nhìn hai người họ, im lặng xoay người, lặng yên không tiếng động bước lên lầu.
Mà Bách Mạc Lệ nhẹ nhàng ôm cô, một tay vỗ có tiết tấu trên lưng cô, giống như dỗ con mình vậy, nhưng bà không nói gì cả, mặc cho cô không ngừng nỉ non.
Lần đầu nhìn thấy cô, bà đã nhìn ra trong lòng cô đọng lại rất nhiều bi thương, rất nhiều đau đớn, rất nhiều hống khổ. Mấy thứ này như là một tảng đá, ép tới làm cô không thể thở, ép tới làm cô không thể tỉnh lại, ép tới khiến cô càng ngày càng yếu đuối, cho nên cô cần phát tiến hết bi thương, đau đớn thống khổ của mình. . . . . . Bà biết cô là một đứa bé kiên cường, cho nên bà tin tưởng, khóc xong. . . . . . Cô sẽ kiên cường hơn, xinh đẹp hơn. . . . . .
"Khóc đi. . . . . . Đem mọi thứ khóc ra hết đi, sau đó. . . . . . Phấn chấn lên!" Bà khẽ nói, tay vẫn tiếp tục, tiếp tục vỗ lưng cô.
※※※
Màn đêm lại một lần nữa bao phủ, bầu trời đêm vẫn lộng lẫy như cũ.
Một chiếc phòng trong xe, Tử Thất Thất nằm trên giường đơn, ngủ say, mà Phương Lam ngồi đối diện cô, trong lòng ôm ŧıểυ Thiên Ân cực kỳ nghe lời, mắt vẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Mặc Thâm Dạ ngồi ở tay lái, trầm mặc nhìn đường tối mịt phía trước, mà Vũ Chi Húc ngồi ghế phụ cũng trầm mặc không nói một câu.
Trong xe tràn ngập không khí dè chừng.
Lúc ở Bách gia, Tử Thất Thất vì khóc quá mức, cộng thêm thân thể suy yếu, cho nên cuối cùng ngất trong lòng Bách Mạc Lệ, mà lúc này Mặc Thâm Dạ cũng mới tới cửa Bách gia, Vũ Chi Húc chuẩn bị tốt phòng xe nghỉ ngơi cho Tử Thất Thất, tập hợp đến cửa Bách gia. Nhưng hiện tại. . . . . . Bọn họ đi đâu đây?
"Tôi nói. . . . . . Chúng ta tính cứ dạo đường mãi vậy sao?" Vũ Chi Húc rốt cục nhịn không được mở miệng.
"Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh có thể đi, quay lại bên cạnh Chung Khuê!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng mở miệng, vẻ bất cần đời đã hoàn toàn biến mất.
"Cái gì? Tôi giúp mấy người nhiều vậy, mấy người lợi dụng tôi xong đã muốn đuổi tôi đi? Mà chiếc xe này là của tôi đó nha, mấy người không phải muốn chiếm làm của riêng đấy chứ?" Vũ Chi Húc tức giận nói.
"Tiền xe, mấy ngày nữa tôi sẽ trả lại cho anh, kể cả tiền hỗ trợ lần này!"
"Này! Nói như thế nào chúng ta cũng là anh em lớn lên từ nhỏ với nhau, anh xem tôi giống bọn buôn người vậy sao?"
"Anh không giống, mà anh chính là thế!" Mặc Thâm Dạ khẳng định, giọng điệu hoàn toàn không có hương vị đùa bỡn.
"Anh. . . . . ." Vũ Chi Húc buồn bực, hít sâu, sau đó ra vẻ hào phóng nói, "Tôi không thèm chấp nhất với nah, tóm lại. . . . . . Tôi đã quyết định , tôi sẽ không quay lại chỗ chú Chung , tôi muốn đi theo Thất Thất, cô ấy ở đâu, tôi ở đó!"
Nghe thế, Phương Lam chợt dời mắt sang hắn.
"Anh vì sao muốn đi theo Thất Thất?" Cô chất vấn.
"Bởi vì cô ấy là con gái nghĩa phụ, tôi đương nhiên là có nghĩa vụ phải bảo vệ cô ấy!" Vũ Chi Húc nói đương nhiên.
"Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, không cần anh đi theo!" Phương Lam lớn tiếng cự tuyệt.
"Khó mà làm được. . . . . ." Vũ Chi Húc quay đầu lại nhìn cô nói, "Tuy rằng cô rất lợi hại, nhưng cô có đủ tiền nuôi cô ấy không? Chẳng lẽ cô muốn cô ấy đi theo cô chịu khổ ư? Chẳng lẽ cô còn muốn để cô ấy làm việc khổ sở như bảy năm trước nữa sao? Đừng quên thân thể cô ấy đã không giống trước kia, nếu không cẩn thận chiếu cố tốt, sẽ có phiền toái lớn đó! Nhưng mà. . . . . . Nếu có tôi ở cạnh bảo vệ cô ấy lại khác, tôi có tiền có thế, tuyệt đối sẽ khiến cô ấy một bước lên trời, mỗi ngày đều sống thảnh thơi, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu một chút khổ nào!"
Phương Lam nghe hắn nói vậy thì không thể cãi lại.
Đích xác, cô không có tiền, cũng không có thế, không thể cho Thất Thất cuộc sống thoải mái, nhưng cô chán ghét người đàn ông này, người mà từ nhỏ đã có ý nghĩ không đứng đắn với Thất Thất.
"Nếu là tiền thì tôi có!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên mở miệng, nháy mắt liền giải quyết sự lo lắng của Phương Lam.
Vũ Chi Húc thối mặt nói, "Anh cũng muốn đi theo Thất Thất?"
"Cô ấy là em gái tôi, tôi chăm sóc cô ấy có gì không đúng sao?" Mặc Thâm Dạ sắc bén hỏi lại.
Lần này đổi Vũ Chi Húc á khẩu không trả lời được, không cách nào cãi lại.
Phương Lam tuy rằng vui vẻ đôi chút, nhưng lúc nhìn Mặc Thâm Dạ thì trong lòng lại rối rắm vấn đề giữa bọn họ.
Bầu không khí trong xe lại trở nên nặng nề.
Năm phút sau. . . . . .
"Tôi mặc kệ, tóm lại tôi phải đi với Thất thất!" Vũ Chi Húc đột nhiên thốt ra những lời này, cắt đứt bầu không khí trong xe.
"Không được!"
Mặc Thâm Dạ và Phương Lam đồng thời cự tuyệt.
"Hai người khi nào thì ăn ý vậy hả? Hơn nữa mấy người dựa vào cái gì quyết định thay cho Thất Thất?" Vũ Chi Húc hờn dỗi chất vấn.
"Tóm lại tôi nói không được chính là không được!"
Hai người lại đồng thanh, trong nháy mắt, Phương Lam mặt đỏ hồng, xấu hổ dời tầm mắt, Mặc Thâm Dạ nhìn kính phản chiếu, chợt hơi thất thần.
Mà đúng lúc này, một kẻ say xỉn lao ra, hắn mở hai tay chặn đường Mặc Thâm Dạ, đợi xe tông bay hắn. Nhưng Mặc Thâm Dạ lại kịp thời đạp phanh lại, xe đột ngột dừng lại, chỉ nhẹ nhàng đụng vào tên say rượu kia, nhưng bên trong xe. . . . . .
"A. . . . . ."
Bởi vì đột nhiên phanh lại, thân thể Tử Thất Thất dịch lên trước, đầu đập vào ghế, khiến cô tỉnh lại kêu đau.
"Thất Thất!"
Ba người đồng thanh, lo lắng nhìn về phía cô, hoàn toàn không để ý đến tên say rượu kia.
"Đáng chết, là cái thằng vô liêm sỉ nào tìm xe bản thiếu gia tự sát, thật là không chịu nổi!" Vũ Chi Húc tức giận nói xong liền mở cửa xe bên cạnh ra, muốn giáo huấn tên say rượu này một chút.
"Thất Thất, rất đau sao? Để tớ xem đầu cậu nào!" Phương Lam nói xong, tay ấn trên đầu cô, mà trên đầu cô đã xuất hiện một "trái ổi" nóng.
Cái gã vô liêm sỉ kia, dám làm bảo bối Thất Thất của cô bị thương, thật sự là đáng chết, cứ để Vũ Chi Húc giết hắn đi!
"Tớ không sao!" Tử Thất Thất vô lực nói, nở nụ cười để bọn họ yên tâm.
"Xưng to vậy mà còn nói không sao? Đúng rồi, để tớ xem cổ cậu, có bị gãy xương hay không!"
"Nào có nghiêm trọng thế, chỉ đụng phải một chút mà thôi!" Tử Thất Thất vội vàng ngăn cô lại. Nhưng vào lúc này, ngoài xe truyền đến tiếng tên say rượu và Vũ Chi Húc. . . . . .
. . . . . .
"Tôi muốn chết. . . . . . Để tôi chết. . . . . . Đâm chết tôi đi, mau đâm chết tôi đi!" Tên say rượu hét to.
"Thằng nhóc thối, mày muốn chết phải không? Tao sẽ thành toàn cho mày!" Vũ Chi Húc nói xong liền đánh một quyền vào bụng hắn ta.
"Ọe ——" Những thứ tiêu hóa cùng với rượu hắn vừa mới uống đều phun ra.
"Bẩn muốn chết, muốn phun thì cút sang một bên mà phun!" Vũ Chi Húc tức giận hét to.
"Ha ha ha. . . . . . Phá xe anh thì sao, có người mà cũng đụng không chết, rõ là đồ bỏ!" Tên say rượu sau khi nôn, vẫn chưa có tỉnh, điên khùng dùng chân đá đèn xe phía trước.
Xem yêu của mình bị hư, Vũ Chi Húc trực tiếp nộ khí trùng thiên, hắn nắm cổ áo hắn ta, hung tợn nói, "Thằng nhóc thối, mày có biết cái xe này bao tiền không hả? Mày có biết cái đèn mày vừa đá bao tiền khôgn hả? Còn cả hành vi vừa rồi của mày nữa đã làm một người cực quan trọng của tao bị thương, mày cảm thấy mày đền được sao? Dứt khoát giết mày cho rồi!"
"Tốt. . . . . . Giết tôi đi! Đến đi. . . . . . Giết tôi đi! Giết tôi đi. . . . . . Giết đi. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tên say rượu nói xong liền cười không ngừng.
Tử Thất Thất nghe tiếng bên ngoài, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen tai, cho nên tò mò mở cửa sổ xe, nhìn tên say rượu bị Vũ Chi Húc nắm lấy cổ áo, bỗng. . . . . . Cô kinh ngạc mở to hai mắt.