Trong nháy mắt tay của Tử Thất Thất trống trải, đồng thời, lòng của cô cũng trống rỗng. . . . . .
Anh muốn lựa chọn ở lại sao?
Anh không lựa chọn cô sao?
Trong nháy măt Thủy Miểu không thấy anh bỏ tay cô ta ra, lòng tin tràn đầy trái tim cô, khóe miệng khẽ cười đắc ý.
Mặc Tử Hàn do dự từ từ xoay người, đối mặt với Tử Thất Thất, nhìn gương mặt mỹ lệ của cô, chậm rãi mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, "Em. . . . . . Đi về trước đi!"
Trong nháy mắt, lòng của Tử Thất Thất lạnh như băng.
Quay đầu lại, anh lựa chọn là người phụ nữ này, quay đầu lại, cô cảm thấy thật đau đớn.
Đột nhiên, cô khẽ ngửa đầu nhìn mặt anh, không có bất kỳ bi thương, khóe miệng hờ hững gợi lên xinh đẹp, hào phóng cười, bình tĩnh nói, "Được, vậy tôi đi về trước, bái bai!"
Cô nói xong, không chần chờ bước ra, đi qua anh, sải bước chạy thẳng tới cửa phòng.
"Đợi chút, tôi đưa cô về!"
Ngồi ở một bên xem kịch vui Mặc Thâm Dạ nhìn thấy cô sảng khoái rời đi, liền tranh thủ để ly rượu trong tay xuống, sải bước đuổi theo cô. Anh vừa đi qua Mặc Tử Hàn thì Mặc Tử Hàn đột nhiên xoay người, đối mặt với anh, nhìn chằm chằm anh cảnh cáo mà nói, "Không cho phép anh mang cô ấy đi chỗ khác, lập tức đưa cô ấy về nhà, hơn nữa anh không được làm gì cô ấy, nếu như anh dám làm loạn với cô ấy, tôi thật sự sẽ giết anh. . . . . . Thật sự!" Anh xác định lại, khuôn mặt nghiêm túc, đầy tức giận.
"A. . . . . ." Mặc Thâm Dạ nhẹ giọng cười, nói, "Tôi mặc dù thích phụ nữ, nhưng mà tôi sẽ không cưỡng bách họ, cho nên nếu như không phải là cô ấy đồng ý, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì , nhưng là nếu như cô ấy đồng ý hoặc là chủ động nói. . . . . ." Anh kéo dài thanh âm, cười nói, "Vậy tôi cũng không có lý do cự tuyệt rồi !"
Mặc Tử Hàn nghe được lời anh nói , trong nháy mắt cau mày, gương mặt tức giận.
"Anh dám động tới cô ấy, tôi nhất định. . . . . ."
"Giết chết tôi rồi thì sao. . . . . ." Mặc thâm Dạ đoạt lấy lời anh muốn nói, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Chú đều nói qua rất nhiều lần rồi, tôi hiểu rõ rồi, cũng nhớ, yên tâm đi, bái bai. . . . . . Không quấy rầy các người!" Anh vội vội vàng vàng nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi, đuổi theo Tử Thất Thất.
Mà Mặc Tử Hàn đứng tại chỗ, hai mắt nhìn cửa phòng bị đóng lại, rất muốn lập tức đuổi theo, nhưng chân lại vô cùng nặng nề, nặng nề làm cho anh một bước cũng không có biện pháp bước ra.
Đáng chết!
Chuyện tại sao phải phát triển trở thành như vậy?
Tại sao Tử Thất Thất không giữ anh lại?
Nếu như cô mở miệng nói, nếu như cô lộ ra biểu hiện thương tâm đau đớn, như vậy, anh nhất định sẽ cùng cô trở về, nhưng cô lại hào phóng cười với anh như vậy, giống như một chút cũng không quan tâm, giống như không có bất kỳ cảm giác gì, lúc rời đi bước chân của cô như thể rất sảng khoái, không có một chút chần chờ.
Cô thật không có bất kỳ cảm giác gì sao?
Anh ở lại cũng không có ý nghĩa gì với cô sao?
Cô thật cảm thấy anh cùng người phụ nữ khác lên giường cũng không vấn đề gì sao?
Thật là một người phụ nữ đáng chết. . . . . . Nếu một chút cũng không quan tâm anh, như vậy tại sao cô còn phải tới nơi này? Cô tới nơi này làm gì?
Trong lòng Mặc Tử Hàn thật hỗn loạn.
Thủy Miểu nhìn thấy bọn họ rời đi, rốt cuộc yên tâm, vui vẻ quay đầu trở lại, ôm chặt lấy thân thể Mặc Tử Hàn, hạnh phúc nói, "Cám ơn. . . . . . Cám ơn ngài. . . . . . Cám ơn ngài chịu ở lại cùng tôi. . . . . . Cám ơn ngài, cám ơn. . . . . ."
Cô không ngừng cảm ơn của anh, nhưng Mặc Tử Hàn lại một chữ cũng không có nghe vào, trong đầu đều là hình ảnh của Tử Thất Thất, không ngừng suy nghĩ cô bây giờ đang ở đâu làm gì? Cô cùng Mặc Thâm Dạ ở chung một chỗ có thể hay không xảy ra chuyện gì? Cô có ngoan ngoãn trực tiếp về nhà không? Có thể hay không lại đi chỗ nào? Có thể hay không nhân cơ hội lại chạy trốn?
"Tử Hàn. . . . . ." Thủy Miểu kêu tên của anh, xấu hổ đỏ mặt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, quyến rũ nói, "Chúng ta vào trong phòng ngủ có được hay không? Tối hôm nay. . . . . . Tôi là thuộc về ngài!"
Mặc dù từ sau khi anh vào tù, cô liền bắt đầu làm ở đây, nhưng là bảy năm này cô đều thủ thân như ngọc, tiếp khách nhưng không lên giường, cô mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi anh ra tù, mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi nhìn thấy anh, cũng mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi thời khắc này. . . . . .
Cô là của anh, mười năm trước cũng đã chỉ thuộc về anh, vì anh, cô có thể bỏ tất cả!
Biểu hiện trên mặt Mặc Tử Hàn cực kỳ lạnh như băng, hắn hơi cúi đầu nhìn mặt cô, chân mày mơ hồ giống như muốn nhíu lại, hơn nữa đôi tay cũng muốn đẩy cô ra, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô, vì cô đã vì anh mà làm quá nhiều, mà anh. . . . . . lại thiếu cô quá nhiều. . . . . .
"Thật xin lỗi, phá hư bữa tiệc sinh nhật của em!" Anh thành tâm thành ý nói xin lỗi, khóe miệng hơi nâng lên.
Thủy Miểu nhìn anh lắc đầu một cái, vui vẻ nói, "Không sao, chỉ cần ngài lưu lại cùng với em, sinh nhật đối với em mà nói chính là vui vẻ nhất , những thứ khác em đều không để ý."
Khóe miệng Mặc Tử Hàn lại một lần nữa miễn cưỡng nâng lên, tâm tình cực kỳ nặng nề, hơn nữa hắn chậm chạp cũng không mang cô vào trong phòng ngủ nhỏ, không ngừng muốn trì hoãn thời gian.
Thủy Miểu thấy anh vẫn án binh bất động, không khỏi có chút nóng nảy, lập tức chủ động kéo tay của anh, e lệ lui về phía sau một bước hướng phòng ngủ, đồng thời nhẹ giọng xấu hổ nói, "Chúng ta vào đi thôi. . . . . ."
Mặc Tử Hàn ỡm ờ đi theo bước chân của cô, đi từ từ vào phòng ngủ, Thủy Miểu thấy anh chậm chạp cũng không hành động, cho nên không thể làm gì khác hơn là chủ động hầu hạ anh, dùng đôi tay cởi vest trắng của anh xuống, sau đó cởi từng nút áo sơ mi, đôi tay khẽ dùng sức đè xuống bờ vai của anh, để cho anh ngồi xuống giường, sau đó từ từ ngửa ra sau, nằm ngang xuống.
"Thủy Miểu. . . . . ." Mặc Tử Hàn chợt mở miệng, nhẹ giọng nói, "Mới vừa ở trong bữa tiệc đầu của em không phải rất đau sao? Không bằng em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, tối nay coi như xong."
Thủy Miểu nghe lời của anh, đôi tay dừng ở trước ngực anh, khẽ cau mày nhìn anh "Ngài không phải muốn cùng em làm sao?"
"Không. . . . . . tôi chỉ là lo lắng thân thể của em!"
"Thân thể của em không có sao!" cô lập tức kiên định nói, "Thân thể của em thật không có sao, chuyện gì cũng không có!"
"Nhưng là mới vừa ở đại sảnh, em rõ ràng. . . . . ."
"Đã tốt hơn, bây giờ đã không đau nữa, hơn nữa. . . . . ." cô cắt đứt lời của anh, đột nhiên giạng chân ngồi trên người anh, thân thể đến gần anh, to gan nói, "Em muốn ngài!"
Cô đã đợi bảy năm, chờ đợi ngày này, mà anh từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt cô, chỉ cần cô hơi có ý tứ, không cần mở miệng, anh cũng đã chủ động đè cô, nhưng hôm nay anh cư nhiên không ngừng từ chối, không ngừng kiếm cớ, chẳng lẽ anh đã chán ghét thân thể của cô? Chẳng lẽ anh nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ? Vẫn là anh muốn người. . . . . . phụ nữ tên Tử Thất Thất kia sao?
Ngọn lửa ghen tỵ đột nhiên lại một lần nữa xông ra, cô hận người phụ nữ kia.
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, từ từ mở miệng, muốn dịu dàng đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng là anh thật đã đến cực hạn, anh cưỡng bách mình lưu lại, cưỡng bách mình không đuổi theo Tử Thất Thất, anh hiện tại thật không có tâm tình cùng cô làm chuyện như vậy, nhưng là anh lại không thể một tay đẩy cô ra.
Thôi. . . . . .
Anh đột nhiên buông lỏng thân thể của mình, phiền muộn mà nói, "Em cứ tự nhiên đi, em nghĩ thế nào liền thế đó đi!"
"Theo ý em?" Thủy Miểu kinh ngạc lặp lại, "Em muốn thế nào liền làm như vậy? Đây là. . . . . . Có ý tứ gì?" Cô hỏi.
"Chính là ý tứ trên mặt chữ!" Mặc Tử Hàn lạnh lạnh trả lời.
Tâm tình của Thủy Miểu chợt xuống thấp.
Ý tứ trên mặt chữ?
Anh là muốn chính cô tự quyết sao?
Nhưng là rõ ràng trước kia không phải như vậy , rõ ràng là anh đáp ứng cô sẽ cùng cô giữ vững loại quan hệ này, tại sao từ anh ra tù về liền thay đổi rồi ? Thay đổi không muốn cùng cô liên lạc, thay đổi không muốn cùng cô gặp mặt, thay đổi liền qua loa đáp lại cùng cô. . . . . . Chẳng lẽ là do người phụ nữ kia sao? Anh thích cô ta? Anh yêu cô ta? Thân thể của cô ta so cô tốt hơn sao? Anh muốn cùng cô gái kia làm chuyện này sao? Anh muốn vứt bỏ cô sao?
Không. . . . . . Không thể. . . . . .Tuyệt đối không thể. . . . . .
Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi đồ của cô, cô không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở trong lòng của anh có địa vị cao hơn cô, rõ ràng vừa bắt đầu chính là anh chủ động , là anh cướp đi lần đầu tiên của cô, là anh nói muốn duy trì loại quan hệ này, cho nên anh tuyệt đối không tự tiện nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt. . . . . . Cô muốn anh chịu trách nhiệm với cô cả đời………
"Tử Hàn. . . . . ." Cô êm ái hạ thấp thanh âm, ngón tay mảnh khảnh như có như không vuốt ve thân thể của anh, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của anh, sau đó quyến rũ mà nói, "Cứ xem như là tặng quà sinh nhật cho em, tối nay chúng ta thật tốt ôn lại tình cảm bảy năm qua có được hay không?"
"Thật xin lỗi!" Mặc Tử Hàn đột nhiên lớn tiếng xin lỗi, trầm trầm nói, "Tôi thật sự có không biện pháp, tôi đối với em đã. . . . . ."
"Mặc Tử Hàn!" Thủy Miểu đột nhiên kêu lên át tiếng của anh, cắt đứt những lời anh muốn nói.
Nén xuống lửa giận đột nhiên bộc phát, cô đau lòng cắn môi dưới, đột nhiên hạ quyết tâm, cố chấp nói, "Được! Ngài đã không có biện pháp, vậy hãy để cho em tới, tóm lại. . . . . . Em hiện nhất định phải có được ngài!"
Cô nói xong, liền to gan dùng đôi tay cởi dây lưng của anh, kéo khóa quần anh xuống, vừa cúi xuống hôn môi của anh.
Nhưng bàn tay Mặc Tử Hàn đột nhiên đẩy ngực cô ra, để cho cô không cách nào tiếp tục đến gần môi của anh, mà lúc này môi của hai người chỉ có cách nhau trong gang tấc.
"Không cho phép hôn tôi!" Anh lạnh lùng mở miệng, mang theo chút tức giận.
Thủy Miểu nhìn đôi mắt lạnh như băng của anh, chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
Cho tới nay đều như vậy, anh không cho bất luận kẻ nào đụng vào môi của anh, cho dù là hưng phấn đến quên mình, anh tuyệt đối cũng không hôn bất luận kẻ nào, càng sẽ không cho bất luận kẻ nào hôn anh, bao gồm cả cô, cặp môi kia ai cũng không thể đến gần, là nơi thuần khiết nhất trên cơ thể anh.
"Tại sao? Tại sao không thể hôn môi của ngài ? Ngài không phải nói là tùy em sao?" Cô lớn tiếng chất vấn.
"Chỉ có môi không thể!" Anh kiên định.
"Tại sao?" Cô hỏi tới.
"Em không phải cần phải biết nguyên nhân, tóm lại chính là không thể hôn môi tôi!"
"Một lần cũng không thể?"
"Không thể!"
Thủy Miểu đột nhiên nhìn chằm chằm anh, dùng sức ép xuống, cố tình muốn hôn môi của anh, mà Mặc Tử Hàn đưa bàn tay đẩy thân thể của cô ra, trong nháy mắt thân thể của cô đang lơ lửng giữa không trung, tức giận gầm nhẹ, "Tôi cảnh cáo em, nếu như không muốn nghe mệnh lệnh của tôi, đừng nghĩ sẽ tiếp tục làm thuộc hạ của tôi, tôi không cần người không nghe lời ở lại bên cạnh tôi. . . . . . Hiểu chưa?"
Cô không hiểu, vẫn luôn không hiểu. . . . . . Bọn họ cũng đã làm vô số chuyện thân mật, tại sao chỉ có môi không thể? Chẳng qua là muốn hôn anh một cái mà thôi, tại sao anh tức giận như vậy? Rốt cuộc anh vì ai mà giữ lại nụ hôn ấy? Chẳng lẽ. . . . . . Không thể là cô sao?
Không cam lòng, thật không cam lòng, nhưng cũng không thể không ngoan ngoãn thỏa hiệp anh, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh, bởi vì cô không muốn rời xa anh.
"Em hiểu rõ rồi !" Cô nhẹ giọng trả lời, bỏ qua ý muốn hôn anh.
Mặc Tử Hàn hạ tay xuống, để cho thân thể cô từ giữa không trung từ từ đáp xuống, cuối cùng nằm ở trên ngực của mình.
Gò má Thủy Miểu dán thật chặt lồng ngực của anh, nghe tiếng tim anh đập, chưa từ bỏ ý định cau mày, từ từ mở miệng:
"Chỉ cần không đụng môi của ngài, là được rồi sao?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc, không nói.
"Vậy em chạm vào ngài cũng không sao chứ?" Tay của cô rời khỏi ngực của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn tiếp tục trầm mặc không nói .
"Như vậy cũng không sao?" Tay của cô từ từ xuống phía dưới, đi tới bụng của anh, chậm rãi khoanh tròn vài vòng.
". . . . . ." Anh như cũ trầm mặc, ngầm cho phép.
"Như vậy cũng được?" cô nói xong, tay lại một lần nữa tiến lên, to gan đụng vào phân thân dưới của anh, sau đó từ từ nắm chặt, nhẹ nhàng xoa bóp, chậm rãi khuấy động.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn như cũ trầm mặc, tùy ý cô vuốt ve.
Cô đã cố gắng làm tới loại trình độ này, nhưng là anh đối với cô không có nửa điểm phản ứng.
Không phải đều nói đàn ông là dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Không phải đều nói đàn ông là rất khó kiềm chế sao? Không phải đều nói đàn ông là rất dễ dàng cướp cò sao? Nhưng là tại sao anh lại bình tĩnh như vậy?
Cô không tin, anh thật biến thành ED?
Đột nhiên chống lên thân thể, hai chân hơi di động xuống dưới, sau đó to gan thám thính xuống dưới, muốn dùng miệng mình làm cho anh hưng phấn, nhưng trước khi cô kịp hành động, Mặc Tử Hàn lại đột nhiên vươn đôi tay, bắt được đầu của cô, ngăn cô lại, dùng lực nắm chặt lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mặt của anh.
"Thủy Miểu, thật xin lỗi, bất kể em làm như thế nào, tôi đều không có biện pháp làm chuyện này với em!" Anh nhẹ giọng lạnh lùng nói.
"Không có biện pháp?" Thủy Miểu nghi ngờ lặp lại.
"Không sai, tôi hiện tại trừ cô ấy ra. . . . . . Căn bản cũng không muốn chạm bất kỳ cô gái nào!"
"Cô ấy?" Cô si ngốc lại lặp lại.
"Đúng! Là cô ấy. . . . . .Cô ấy chính là Tử Thất Thất!" Mặc Tử Hàn nhắc đến tên của cô thì giọng nói thật êm ái, dịu dàng, Thủy Miểu chưa bao giơ thấy anh nhẹ nhàng như vậy, anh đối với cô, từ đầu đến cuối rất lạnh lùng. . . . . . Rất lạnh lùng. . . . . . Khách khí. . . . . . Rất khách khí. . . . . .
Từ từ, cô ngồi dậy, trong nháy mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhỏ xuống thân thể của anh.
"Tại sao. . . . . ." cô nghẹn ngào nhẹ nhàng mở miệng, rồi lại đột nhiên rống to nói, "Tại sao ngài lại đối xử với em như vậy? Tại sao ngài phải tổn thương em như vậy? Rõ ràng là ngài cướp đi lần đầu tiên của em, rõ ràng là ngài nói, chỉ cần em muốn, ngài tùy thời đều có thể cho em, nhưng là ngươi tại sao bây giờ lại mạnh mẽ bỏ rơi em, cự tuyệt em. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao tại sao tại sao. . . . . ." cô rống to gầm thét, kêu gào chất vấn, đôi tay dùng sức đánh thân thể của anh, tiếp tục nói, "Tại sao mười năm trước ngài phải cứu em? Tại sao ngài không để cho em tự sát? Tại sao ngài không để cho em chết? . . . . . . Tại sao ngài đã cho em lời hứa, nhưng bây giờ lại tổn thương em, không quan tâm em? . . . . . . Tại sao cố tình là người phụ nữ ấy, mà không phải em? Tại sao. . . . . . Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao. . . . . . Ngài nói cho em biết tại sao? Nói cho em biết. . . . . . Nói cho em biết. . . . . ."
Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trong mắt cô , nghe cô kêu gào, cũng mặc cho cô không ngừng đánh mình, nhưng anh lại không cách nào trả lời cô những vấn đề ấy. Mười năm trước anh chỉ là muốn giúp cô, muốn cứu cô, tuy nhiên anh không muốn mọi chuyện sẽ xảy ra như hôm nay, có lẽ khi đó để cho cô chết mới là lựa chọn chính xác, nhưng mà tại thời điểm đó, anh thật không nghĩ đến, anh máu lạnh vô tình, cũng sẽ mê luyến một người phụ nữ, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, cho nên. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . ." Anh nhẹ giọng nói xin lỗi, vươn tay, lau chùi nước mắt không ngừng chảy ra của cô.